Y Tiên

Chương 23: Che giấu kỹ đấy




Bát trưởng lão hiểu rất rõ bản lĩnh của cháu mình, trong những người cùng thế hệ ở nhà họ Vân, e rằng chỉ có một vài người như Vân Thượng Long mới dám đỡ cú đấm của Vân Liệt. Vân Mạc kia dám can đảm đọ sức với Vân Liệt chẳng phải là đang tự tìm đường chết sao?

Ầm!

Một âm thanh lớn vang lên, cảnh tượng thê thảm trong tưởng tượng của mọi người không hề xuất hiện. Vân Mạc chỉ bị sức mạnh khổng lồ đánh lùi mười mấy bước, còn Vân Liệt cũng liên tục lùi về sau vì lực đấm đáng sợ của Vân Mạc.

“Làm sao có thể?”, nhìn thấy cảnh này, những người theo dõi cuộc chiến đều trợn to mắt tỏ vẻ khó tin. Ai trong nhà họ Vân không hiểu rõ tên vô dụng Vân Mạc chứ? Mà bây giờ, tên vô dụng kia lại chẳng rơi vào thế yếu khi đọ sức với thiên tài trong mắt bọn họ, việc này thật sự đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.

Một tên vô dụng trước đó không lâu suýt bị người ta đánh chết, bây giờ lại có thể đọ sức với Vân Liệt trên đài tỷ võ, mọi người cảm thấy khó tin cũng không có gì lạ.

Vân Tiểu Quả dưới đài dùng tay che miệng, cũng thấy khó tin khung cảnh trước mắt. Vì Vân Mạc quá vô dụng, nàng ta mới chọn vứt bỏ Vân Mạc, thậm chí trước khi rời đi còn sỉ nhục Vân Mạc một trận để mua vui cho Vân Liệt. Nhưng bây giờ Vân Mạc lại thể hiện thực lực không thua kém gì Vân Liệt, sao nàng ta có thể không kinh ngạc cho được?

“Hừ! Quả nhiên không phải kẻ tốt lành gì, không ngờ hắn ta lại che giấu thực lực của mình, cũng may ta đã vứt bỏ hắn ta từ lâu, sao có thể gửi gắm cuộc đời mình cho người nhiều mưu kế như thế được?”, Vân Tiểu Quả bĩu môi nói: “Nhưng trước kia ngươi vẫn luôn mang cái danh vô dụng nên không học được kỹ thuật chiến đấu gì. Còn Vân Liệt lại học được rất nhiều pháp môn không tầm thường. Dù sức mạnh của ngươi tương đương với Vân Liệt thì cũng không phải đối thủ của huynh ấy!”

Tộc trưởng và các trưởng lão trên đài cao cũng vô cùng khiếp sợ, Bát trưởng lão còn đứng phắt dậy, nhưng ông ta cũng nhanh chóng ngồi xuống: “Đúng là không ngờ tiểu tử này che giấu kỹ thế, nhưng không sao cả, kinh nghiệm chiến đấu của Liệt Nhi phong phú hơn, thằng bé không thể nào thua được”, Bát trưởng lão cười nói, dù thấy sức mạnh của Vân Mạc có thể ngang bằng với Vân Liệt nhưng ông ta cũng không hề lo lắng.

Tộc trưởng Vân Vị Thăng của nhà họ Vân thì không cho là thế, ông ta cảm thấy trước đó Vân Mạc không hề che giấu thực lực, phải nói là thực lực mới được tăng vọt gần đây. Nếu không vì lý do đó, một tháng trước Vân Mạc đã không bị Vân Liệt đánh gần chết. Vân Mạc thay đổi như thế xem ra là có kỳ ngộ gì đó, cho dù thế nào đây cũng là một chuyện tốt với nhà họ Vân. Vân Vị Thăng quyết định một khi Vân Mạc yếu thế, dù có làm trái quy tắc của gia tộc ông ta cũng phải giữ mạng cho hắn.

Tuy ngạc nhiên vì thực lực của Vân Mạc tăng vọt, nhưng Vân Vị Thăng vẫn cho rằng Vân Mạc sẽ thua.

Vân Liệt lùi về phía sau mười mấy bước, hắn ta nhìn Vân Mạc bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, thật ra hắn ta mới là người kinh ngạc nhất. Tay phải của Vân Liệt hơi run rẩy, cảm giác đau đớn dữ dội khiến trên trán hắn ta rịn ra những giọt mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu. Mọi người cho rằng hắn ta và Vân Mạc ngang tài ngang sức, nhưng trong va chạm khi nãy hắn ta là người yếu thế hơn. Nắm đấm của Vân Liệt như đánh lên sắt thép, xương tay phải của hắn ta như bị nứt ra, cực kỳ đau đớn.

“Được lắm, ngươi cũng giấu kỹ thật đấy!”, Vân Liệt giận dữ nói, hắn ta không tin trong vòng một tháng mà thực lực của Vân Mạc lại thăng lên nhiều như thế.

Vân Mạc không giải thích, thật ra thì hắn đang thấy hơi bất mãn, xem từ tình huống khi nãy, hắn thật sự mạnh hơn Lạc Thiên lúc cùng cấp bậc, nhưng cũng chỉ có chừng mực, không thể áp đảo được. Có điều Vân Mạc cũng không suy nghĩ quá nhiều, trước mắt có thể làm được như thế đã là tốt lắm rồi. Cũng may hắn còn có sữa Địa Linh, hắn tin rằng sau khi sử dụng sữa Địa Linh để luyện thể, thực lực của hắn sẽ vượt xa Lạc Thiên khi cùng cảnh giới.

Mọi người đều khiếp sợ vì thực lực của Vân Mạc, không rõ lúc họ biết khi nãy hắn chỉ sử dụng sức mạnh Luyện Thể tầng năm thì sẽ có suy nghĩ thế nào?

“Không ngờ sức mạnh của ngươi lại ngang bằng với ta, nhưng trận chiến này cũng sẽ kết thúc ở đây thôi. Theo ta được biết, ngươi vẫn chưa được học kỹ thuật chiến đấu nào ra hồn đúng không? Ha ha, ta đã luyện được Toái Thạch Trảo, chỉ cần một cú là có thể lấy mạng ngươi rồi!”, Vân Liệt cười gằn nói.



“Toái Thạch Trảo?”, Vân Mạc nhíu mày, kỹ thuật chiến đấu này được xem là kỹ thuật cao cấp ở nhà họ Vân, người không có cống hiến nhất định gần như không thể tập luyện. Xem ra Bát trưởng lão này dựa vào địa vị trưởng lão của mình, không chút kiêng nể gì truyền kỹ thuật cho Vân Liệt.

Nhưng Vân Mạc không hề lo lắng, chưa nói đến việc sức mạnh chân chính của hắn hơn hẳn Vân Liệt, dù thật sự chỉ ngang bằng hắn ta, hắn vẫn tự tin có thể đánh bại đối phương. Toái Thạch Trảo chỉ là một loại kỹ thuật chiến đấu dành cho người bình thường không thể điều khiển được linh khí, còn quyền pháp Hám Sơn mà Vân Mạc luyện tập lại là pháp môn cao cấp có lợi cho việc luyện thể, nó tuyệt diệu hơn Toái Thạch Trảo rất nhiều.

“Chết đi!”, Vân Liệt đột nhiên lao về phía Vân Mạc, tay hắn ta làm thành hình móng vuốt, chụp về phía cổ họng của Vân Mạc từ một góc độ cực kỳ gian trá. Người bình thường hoàn toàn không thể tránh khỏi móng vuốt đáng sợ này. Toái Thạch Trảo rất mạnh, nếu bị nó chụp trúng, Vân Mạc có mạnh đến mức nào cũng sẽ bị nó bóp vỡ cổ họng.

Ầm!

“Đúng là vô lý!”, Vân Vị Thăng tức giận đập vỡ ghế ngồi: “Bát trưởng lão, Vân Liệt vẫn chưa có tư cách luyện tập Toái Thạch Trảo đúng không?”, ông ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm Bát trưởng lão, sau đó bước về phía trước muốn ngăn cản trận chiến này.

Nhưng Vân Vị Thăng vừa tiến lên một bước, Đại trưởng lão đã chặn trước mặt ông ta.

“Tộc trưởng, đã lâu rồi ông không quan tâm đến việc trong gia tộc nên không biết, rất nhiều con cháu đều đã luyện tập Toái Thạch Trảo này rồi, không phải chỉ có một mình Liệt Nhi đâu”, Bát trưởng lão cất lời.

Đại trưởng lão cũng nói: “Tộc trưởng, ta cho rằng quy tắc như thế nên được sửa lại, cho tất cả con cháu tu luyện những kỹ thuật kia mới có thể giúp đỡ gia tộc phát triển được”.

“Nói nhảm!”, Vân Vị Thăng quát to: “Nếu như thế thì con cháu trong gia tộc làm gì còn động lực làm việc nữa? Ông tránh ra, trận chiến này phải kết thúc!”

“Tộc trưởng, người ngoài không thể nhúng tay vào cuộc chiến thách đấu, đây là quy tắc, chẳng lẽ ông muốn phá hoại quy tắc?”, Đại trưởng lão trầm giọng nói, ông ta thật sự không muốn ra tay với Vân Vị Thăng, vì ông ta không phải đối thủ của Vân Vị Thăng. Nhưng chỉ cần kéo chân Tộc trưởng lại một khoảng thời gian, Vân Mạc kia sẽ chết trong tay Vân Liệt.

“Cút ra!”, Vân Vị Thăng tức giận vung tay, một tia sáng bay ra khiến Đại trưởng lão lùi lại mấy bước. Đại trưởng lão lảo đảo lùi về sau, sau đó còn phun ra một ngụm máu tươi, ông ta ta hoảng sợ nhìn Tộc trưởng, không ngờ thực lực của Tộc trưởng lại tăng lên rồi.

Vân Vị Thăng vừa muốn bước lên đài tỷ võ thì đột nhiên dừng lại, vì ông ta nhìn thấy Vân Mạc hơi di chuyển chân rồi nhẹ nhàng tránh khỏi cú trảo của Vân Liệt.

“Đây không phải kỹ thuật của nhà họ Vân!”, Vân Vị Thăng kinh ngạc nói, Toái Thạch Trảo cực kỳ lợi hại, nếu con cháu nhà họ Vân không luyện tập kỹ thuật tương đương với nó thì hoàn toàn không thể tránh thoát được cú trảo này, không ngờ Vân Mạc lại tránh né một cách dễ dàng. Quả nhiên Vân Mạc đã gặp được kỳ ngộ, bộ pháp này rất cao siêu.

Chuyện khiến Vân Vị Thăng càng bất ngờ hơn còn ở phía sau.