Y Tiên

Chương 13: Bán đan mua dược




Chỉ cần có đủ thời gian, Vân Mạc hoàn toàn có thể lợi dụng sáu viên đan Luyện Thể này và tài y thuật trác tuyệt của mình để gom góp đầy đủ tài nguyên cần cho giai đoạn Luyện Thể. Nhưng thời gian chỉ có vỏn vẹn một tháng nên hắn phải vùi đầu vào tu luyện, chứ không còn tinh lực dư thừa để đi tìm tài nguyên.

Dựa theo tính toán của hắn, dược tính của hoa Luyện Thể trong hai viên đan là đã đủ để đưa hắn đến cảnh giới có thể đánh bại Vân Liệt. Hắn dự định để hai viên lại cho muội muội, hai viên sau cùng thì bán đi để mua dược liệu hỗ trợ khác.

Gia đình hắn bị những người khác trong nhà họ Vân ức hiếp nặng nề, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, bằng không làm gì phải nhọc nhằn bán mấy viên đan để mua dược liệu thế này. Nhưng không sao, cuộc sống bần cùng này sẽ nhanh chóng lùi vào quá khứ mà thôi.

Vân Mạc mang theo hai viên đan Luyện Thể đi vào trấn Quan Sơn.

Trên đường phố ngựa xe như nước, tuy chỉ là một thị trấn lớn so với những trấn khác xung quanh, nhưng đã có thể so bì với một thành trì cỡ nhỏ rồi. Vân Mạc không có tâm tư dạo phố, vừa rời khỏi nhà họ Vân thì lập tức đi vào một cửa hàng bán đan dược.

Cửa hàng này là chi nhánh của một thế lực lớn ở thành kế bên, giá cả cũng xem như vừa phải nên mới được Vân Mạc lựa chọn làm điểm giao dịch. Nhờ làm ăn uy tín nên cửa hàng cũng tấp nập khách khứa, liên tục có võ giả ra ra vào vào. Vân Mạc vừa bước vào thì chấp sự đang giới thiệu công dụng của thuốc cho khách hàng lập tức thấy được, mà nhờ danh tiếng của "phế vật”, nhà họ Vân nên cũng không khó để nhận biết hắn.

"Ô kìa, không phải Vân Mạc thiếu gia đây ư? Sao hôm nay lại rỗi rãi đến tiệm thuốc Hiên Linh dạo chơi thế này?”, gã chấp sự kia lên tiếng với giọng tràn đầy hài hước. Gã biết tình huống Vân Mạc phải trải qua ở nhà họ Vân là như thế nào, vì vậy không cho rằng hắn có đủ tiền đến Hiên Linh mua thuốc.

Vân Mạc xem lời của gã như gió thoảng bên tai. Hắn đương nhiên nghe ra ý mỉa mai của đối phương, nhưng hôm nay hắn đến để mua bán, không phải để gây gổ.

"Chính là cái tên đó của nhà họ Vân đúng không?”, khách hàng đứng cạnh chấp sự hỏi, lơ đễnh nhìn Vân Mạc: “Chậc chậc, một trong ba thế lực lớn ở Quan Sơn vậy mà lại sinh ra được "thiên tài” bực này, đúng là xui tận mạng”.

"Chứ còn gì nữa. Chính vì thằng phế vật này mà nhà họ Vân bị hai nhà còn lại xỉa xói không thôi”, một vị khách khác mở miệng, còn không thèm tị hiềm mà hạ giọng.

Danh hiệu "phế vật” của Vân Mạc nổi danh toàn trấn Quan Sơn, vì vậy nên tuy là con cháu nhà họ Vân nhưng địa vị trong gia tộc rất thấp, ngay cả người phàm cũng dám thỏa sức giễu cợt.

Nhưng kiếp trước Vân Mạc đã nghe qua những lời còn độc địa hơn thế này, vì vậy mắt điếc tai ngơ. Hắn đi đến quầy bán hàng, lấy hai viên đan Luyện Thể ra, nói với tên tiểu tư: “Ta bán hai viên này, Hiên Linh các người ra giá bao nhiêu?"

"Cái gì? Đan Luyện Thể?!”, mọi cặp mắt trong cửa hàng đều đổ dồn về phía hắn, khi nhìn thấy hai viên đan dược tròn xoe bóng lưỡng thì càng trở nên nóng rực.

Đan Luyện Thể tuy là một loại đan nhưng không phải thế lực nào cũng luyện chế ra được. Nó quý giá đến nỗi có người còn không dám dùng chứ nói chi đến mang đi bán, vì vậy cho dù có bán với giá trên trời thì cũng được nhiều người thèm muốn. Có người đã qua giai đoạn Luyện Thể, không cần đến nữa nhưng có thể mua về đưa cho hậu bối trong nhà cũng tốt.



Nhưng những người kia cũng chỉ dám nhìn mà thôi, bởi vì đối tượng giao dịch của Vân Mạc là cửa hàng Hiên Linh, bọn họ không dám cướp mối.

Vân Mạc cũng bất đắc dĩ. Hắn biết người khác có thể ra giá cao hơn Hiên Linh, nhưng hắn lại không dám mạo hiểm. Ai mà biết bọn họ có giở trò cướp đoạt khi biết địa vị của hắn ở gia tộc thấp thế nào không? Chưa kể hắn cũng chỉ mới đến Luyện Thể tầng bốn, không đủ để bảo vệ cho hai viên đan dược.

Quan Sơn tuy chỉ là thị trấn nhỏ nhưng cũng có một hội đấu giá quy mô nho nhỏ, nếu đem ra đó bán chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng đấu giá lại cần có thời gian, mà đó lại là thứ mà Vân Mạc đang thiếu nhất, ai bảo hắn phải dùng mọi cách để nâng cao sức mạnh trong vòng một tháng làm gì.

Gã tiểu tư nghe hắn hỏi thì thoáng ngẩn ra, sau khi hoàn hồn thì nở nụ cười.

"Hai viên đan Luyện Thể này, tiệm chúng ta sẽ trả-"

Lời còn chưa dứt, đã có một bàn tay vươn tới lấy đi hai viên đan dược. Vân Mạc không khỏi rét run trong lòng khi nhận ra chủ nhân của bàn tay là võ giả đã vượt qua cảnh giới Luyện Thể, vì vậy không kịp ngăn cản.

"To gan! Kẻ nào dám ngang nhiên xấc xược ở tiệm thuốc Hiên Linh chúng ta?!”, gã tiểu tư phẫn nộ quát lên. Tuy gã chỉ mới đến Luyện Thể nhưng còn có cả cửa tiệm chống lưng nên không sợ ai cả.

"Thì sao? Có vấn đề gì à?”, một giọng nói êm ái vang lên, tuy ngữ điệu bình thản nhưng lại lộ ra vẻ uy quyền.

"Ngươi...”

Chát!

Gã tiểu tư còn chưa kịp mở miệng chửi bới thì đã bị quản sự bạt tai: “Thứ mắt chó nhà mi! Không nhận ra đây là Vân Nhu tiểu thư của học cung Tả Tùy sao?!", rồi chấp sự ôm quyền với người kia: “Thật xin lỗi tiểu thư, tên này mới vào làm không lâu nên không biết”.

Gã tiểu tư hoảng sợ nhìn cô gái, chỉ thấy bên hông nàng ta có giắt một ngọc bài với hai chữ "Tả Tùy", minh chứng cho thân phận học viên của học cung này.

Tả Tùy Quốc là con quái vật thống trị mảnh đất này, trong khi Quan Sơn chỉ là một thị trấn cỏn con ở trong nó mà thôi. Học cung Tả Tùy lại còn là học cung lớn nhất đất nước, là thánh địa người người hướng tới. Đệ tử nơi này có địa vị cực cao trên khắp nước, làm sao mà một gã tiểu tư của tiệm thuốc Hiên Linh có thể trêu vào cho được?