Đây có lẽ chính là cái lò luyện đan kỳ lạ nhất trên đời. Cái lạ ở đây không nằm ở vẻ bề ngoài mà chỉ cần có được nó thì người không thể tu luyện cũng có thể luyện chế ra đan dược tuyệt phẩm như y sư hàng đầu.
Ngồi trước lò luyện đan là một ông lão râu tóc bạc phơ đang tập trung tinh thần điều khiển mức lửa, luyện chế đan dược.
Ông ấy là Vân Mạc, y sư vĩ đại nhất trên thế giới này.
Người đời không cách nào tin rằng một người không thể tu luyện như Vân Mạc lại chính là y sư hàng đầu. Điều tiếc nuối nhất suốt đời ông ấy chính là không có võ mạch, không thể tu hành. Nhưng cuối cùng, ông ấy đã dùng y thuật cao siêu và thuật luyện đan để bù đắp tiếc nuối, bồi dưỡng ra một vị Thần Đế vô cùng hùng mạnh, đó là Lạc Thiên Thần Đế.
Người đệ tử này của Vân Mạc ban đầu chỉ là một đứa trẻ với thiên phú bình bình bị vứt bỏ. Ông ấy nhặt nó về, tiện tay dạy dỗ nó. Nhờ thiên phú trong y thuật lẫn luyện đan, Vân Mạc trải qua ba nghìn năm cuộc đời, cuối cùng cũng thành công bồi dưỡng nên Lạc Thiên Thần Đế.
Nếu tính ra thì Vân Mạc đã sống qua ba mươi kiếp người, mỗi khi sắp chết sẽ luyện ra một viên đan Tái Sinh để tiếp tục sự sống.
Hiện nay Vân Mạc đã đi đến cuối sinh mệnh hiện tại, vì vậy đang luyện chế loại đan dược ấy. Tuy nói Tái Sinh là thần đan nhưng nó chỉ có tác dụng với người phàm, lại chỉ phát huy tác dụng ở khoảnh khắc cận kề cái chết.
Ting!
Nắp lò mở ra, một viên đan dược tròn xoe trắng bóc nhảy vào chiếc đĩa đã được chuẩn bị từ trước. Vân Mạc mỉm cười nhìn nó. Ông ấy cảm nhận được sinh mệnh của mình đang trôi đi, nên trước khi chết sẽ ăn viên đan này vào rồi lại bắt đầu một cuộc đời mới.
"Sức mạnh của Lạc Thiên đã đạt đến đỉnh cao tột cùng, y thuật của ta không giúp gì được nữa, cũng đã đến lúc truyền lại cho nó rồi. Với trí tuệ của nó, nhất định có thể trở thành y sư lợi hại nhất lịch sử, phá vỡ gông xiềng của thiên địa, tìm đến trường sinh”.
Vân Mạc vẫn luôn vô cùng hài lòng về người đệ tử này. Trước kia vì muốn gã tập trung tu luyện mà ông không truyền thụ y thuật, nhưng nay tu vi của Lạc Thiên đã đạt đến tột cùng, Vân Mạc cũng không còn gì phải băn khoăn nữa.
Ông ấy lấy từ trong ngực áo ra một quyển sách, nhìn nó như nhìn đứa con mình rứt ruột đẻ ra. Trong đó là cảm ngộ của ông về y thuật trong suốt ba nghìn năm qua, có thể nói đây chính là báu vật trên thế gian. Vân Mạc vừa mới hoàn thành đại tác phẩm này gần đây, bèn quyết định đưa cho Lạc Thiên làm quà.
Két.
Đúng lúc này, cánh cửa dẫn vào phòng luyện đan bị đẩy ra. Một người đàn ông khôi ngô bước vào, đó là Lạc Thiên Thần Đế - đồ đệ của Vân Mạc.
Ông lão mỉm cười, khó nhọc cầm đan Tái Sinh lên, hỏi: “Lạc Thiên, con đến đây nhìn vi sư lột xác sao?"
Lạc Thiên Thần Đế không nói gì, chỉ vươn tay lấy viên đan đi.
"Lại nghịch ngợm. Mau trả nó lại đây, vi sư sắp không chịu nổi rồi”, cái chết cận kề khiến Vân Mạc nói chuyện thôi cũng hết sức khó khăn, không ngừng thở gấp.
"Sư phụ à, người thân là phàm nhân mà sống tận ba nghìn năm, cũng xem như đủ rồi nhỉ?”, Lạc Thiên không nhìn Vân Mạc, chỉ chăm chú đánh giá viên đan trên tay với vẻ lạnh nhạt.
"Con... có ý gì?”, đáy lòng Vân Mạc đánh cái thịch, một cảm giác bất an sinh ra.
"Ngay cả Thần Đế như ta cũng không thể trường sinh, vậy mà một kẻ phàm như ông lại làm được bằng viên đan Tái Sinh này! Thật là... đáng sợ biết bao!”, nét mặt Lạc Thiên vặn lại đầy dữ tợn: “Ông có thể đào tạo ra một Lạc Thiên thì cũng có thể đào tạo ra ngàn vạn Lạc Thiên khác! Chẳng lẽ không đáng sợ sao?"
Dứt lời, gã lại lấy đi quyển sách trong tay Vân Mạc: “Cuối cùng cũng xong rồi à? Lão già nhà ông có biết ta đã chờ đợi ngày này bao lâu không hả? Đã dạy ra một Thần Đế, còn để lại truyền thừa, ông có thể an lòng chết đi được rồi!"
"Lạc Thiên! Ngươi!!”, Vân Mạc không khỏi kinh hãi khi thấy đứa đồ đệ mình tự tay nuôi lớn lại chất chứa ngần ấy tà niệm trong lòng, đến nỗi làm ra chuyện khi sư diệt tổ.
"Niệm tình ông là sư phụ nên ta mới không đích thân ra tay, cho ông sống thêm vài ngày”, Lạc Thiên Thần Đế cười gằn, nuốt đan Tái Sinh xuống họng, hoàn toàn cắt đứt đường sống của Vân Mạc.
Ông lão chợt nhận ra, giây phút ông viết xong quyển sách cũng chính là lúc ông trở thành người chết trong mắt gã.
"Nghiệt đồ! Nghiệt đồ!”, Vân Mạc phẫn nộ đến điên người, cũng hối hận đến thắt ruột. Nào ngờ ông một lòng nghiên cứu y thuật, lại không nhận ra Lạc Thiên là thứ người như thế này!
Nhưng Vân Mạc có tức giận đến mấy cũng thành vô dụng, khi sinh cơ của ông đang nhanh chóng trôi tuột đi.
Lạc Thiên Thần Đế không có chút nào là áy náy, còn mỉm cười nhìn Vân Mạc cho đến khi sự sống hoàn toàn rút khỏi cơ thể ông.
Uỳnh!
Dưới uy áp khủng bố của gã, thi thể Vân Mạc lẫn phòng luyện đan mà ông đã cư trú hơn nửa đời người cùng hóa thành bột phấn.
...