Đan văn không phải do tu luyện giả khắc lên, mà là khi đan dược sinh ra tự nhiên sản sinh, chủ yếu xuất hiện ở trên lớp ngoài của đan dược, nhưng lại không nằm ở bên ngoài mà là lớp bên trong. Đan văn thật giản dị, hơn nữa lờ mờ có đồ án như ngũ cốc. Mà viên Địa Nguyên Đan luyện chế ra đầu tiên, đan văn lại là một gốc Ngũ Cốc Thần Thụ thu nhỏ! Nhưng đan văn chính là đan văn, chỉ giống mà thôi, trên thực tế cũng như phù văn, chỉ khi nào nối liền mới giống đồ án một gốc cây. Trên đời luôn có một chút chuyện thần kỳ, lại vô cùng huyền diệu khó thể giải thích, chính bởi vì việc này mới làm người ta sợ hãi than thở. Tùy Qua không biết viên Địa Nguyên Đan này có gì bất đồng với những đan dược khác, nhưng có một điều có thể khẳng định, hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng viên đan dược này. Tuy rằng sử dụng sẽ biết nó có gì bất đồng với những đan dược khác. Viên đan dược đầu tiên luôn sẽ cẩn thận, mà sau khi luyện chế ngày càng nhiều, hiệu suất ngày càng cao, sản lượng cũng tùy theo tăng lên. Quen tay hay việc, về sau Tùy Qua đã có thể đồng thời luyện chế năm viên đan, nhưng chỉ năm viên mà thôi, bởi vì quá trình luyện chế phức tạp hơn Tinh Nguyên Đan. Hơn nữa nếu chỉ đơn thuần theo đuổi việc số lượng, tạo thành lãng phí tài liệu, thật sự không tốt lắm. Bởi vì tình thế bên ngoài có chút khẩn trương, tuy rằng Tùy Qua thật muốn luyện chế thêm càng nhiều, nhưng ở loại tình trạng này vẫn nên tranh thủ đột phá cảnh giới trước mới tốt hơn. Tinh thần lực của Tùy Qua lại tiến vào Hồng Mông Thạch, tâm niệm vừa động liền đem hồn phách Huyền Cốt lão ma di chuyển tới trước mặt hắn. Huyền Cốt lão ma nhìn thấy Tùy Qua, không ngờ vẫn còn dữ tợn: - Tiểu súc sinh! Ta rơi xuống trong tay ngươi, xem như bản thân xui xẻo! Nhưng nếu ta có thể chuyển kiếp khác sống lại, nhất định sẽ đem ngươi bằm thây vạn đoạn! - Ngươi muốn chuyển kiếp sống lại? Tùy Qua cười lạnh nói: - Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ siêu sinh! - Tiểu súc sinh! Ngươi muốn xử trí như thế nào đến đây đi! Huyền Cốt lão ma vẫn cãi bướng. - Cãi bướng thật sao? Tùy Qua cười lạnh nói: - Yên tâm, ta có biện pháp cho ngươi cầu xin tha thứ! - Có chiêu thức gì, ngươi cứ sử dụng đi! Huyền Cốt lão ma hừ lạnh nói. - Vốn có chút vấn đề muốn hỏi ngươi, nhưng ta xem ngươi cãi bướng như vậy, xem ra nên cho ngươi thả lỏng một chút mới được. - Tiểu súc sinh! Bản tôn nếu hừ một tiếng, sẽ không là ma đầu! Ba! Ba! Ba! Ba! Hồng mông tử khí như biến thành roi dài, hung hăng quật lên hồn phách của Huyền Cốt lão ma, tựa hồ muốn đánh tán hồn phách của hắn, nhưng sẽ không thật sự tản ra, đây chỉ là thủ đoạn tra tấn của Tùy Qua mà thôi. - Tiểu súc sinh, ngươi đừng hòng để ta cầu xin tha thứ! Huyền Cốt lão ma nói: - Bản tôn là cao nhất, ngươi đừng hòng để ta cầu xin tha thuws1 Ngươi cứ tra tấn ta như vậy sao? Tiếp tục đi, ta xem ngươi có thể tra tấn ta bao lâu. - Ách…sự kiên nhẫn của ta rất nhiều. Tùy Qua bình tĩnh nói: - Ta biết ngươi thật cứng rắn, quả nhiên là lão ma, thật sự là già vẫn cương mãnh. Nhưng điều này cũng không đại biểu ngươi bị quật mà vẫn không cảm thấy đau. Ngươi bị đánh còn gánh vác được, chẳng lẽ ta đánh người cũng không thể kiên trì? Cũng tốt, ngươi tiếp tục kiên trì đi, như vậy ta có thể tiếp tục tra tấn ngươi thời gian càng dài. Huyền Cốt lão ma nghe xong lý luận của Tùy Qua, nhất cảm giác thật ủ rũ. Ngay lúc Huyền Cốt lão ma lâm vào buồn bực, Tùy Qua lại nói: - Lão ma, ngươi đã thích thụ ngược, vậy ngươi cứ tiếp tục đi. Dù sao cho dù là hiến tế, ngươi cũng còn là một người. Tốt lắm, ngươi tiếp tục hưởng thụ. Sau khi nói xong, ý niệm trong lòng Tùy Qua vừa động, Huyền Cốt lão ma đã bị hồng mông tử khí dời đến tận sâu trong không gian. Hiện tại Hồng Mông Thạch đã là bổn mạng pháp bảo của Tùy Qua, muốn tra tấn lão ma chỉ dùng ý niệm thì làm được. Cho nên Tùy Qua có rất nhiều biện pháp thu thập lão ma kia. Nhưng trước mắt quan trọng là tăng lên tu vi, Tùy Qua vốn muốn hỏi về chuyện Xà Ưng Cốc, nhưng nhìn dáng vẻ lão ma làm cho hắn cũng lười lãng phí thời gian. Dù sao bảo tàng cũng sẽ không mọc chân chạy mất. Huyền Cốt lão ma cứng rắn, nhưng không biết Bạch Lang Nhân Ma lại như thế nào. Ý niệm vừa động, Bạch Lang Nhân Ma đã bị dời tới trước mặt Tùy Qua. Khác với Huyền Cốt lão ma, Bạch Lang Nhân Ma lại có vẻ thật lý trí, vẫn duy trì giọng điệu “mặt người dạ thú”, nói: - Vị tiên sinh này, kỳ thật ta thật thích cùng nhân loại giao tiếp, bởi vì nhân loại là động vật tự nhận lý trí, thích dùng đủ loại lợi ích đến cân nhắc hết thảy… Tùy Qua lười nói dông dài với hắn, chỉ hung hăng quất roi. Bị quất một trận, Bạch Lang Nhân Ma liền tháo xuống mặt nạ giả tạo, dùng ngữ khí dữ tợn nói: - Nhân loại hèn mọn, rốt cục ngươi muốn như thế nào? - Đương nhiên là lợi dụng ngươi. Tùy Qua lạnh lùng nói. - Lợi dụng ta? Bạch Lang Nhân Ma nói: - Phải, ta còn có giá trị lợi dụng, ta có thể nói cho ngươi biết rất nhiều bí mật… - Ta không có hứng thú đối với bí mật của ngươi. Tùy Qua ngắt lời hắn: - Cặn bã như ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi mau chóng biến mất, hồn phi phách tán. Nhưng ta đương nhiên hi vọng ở thời điểm ngươi biến mất, còn có thể sáng tạo một chút giá trị, mà giá trị duy nhất của ngươi, chính là dùng để hiến tế. - Hiến tế? Bạch Lang Nhân Ma tựa hồ có chút sợ hãi, nhưng lại có chút kinh nghi: - Ngươi là đạo sĩ nhân loại, ngươi làm sao có thể biết hiến tế? Cho dù ngươi từ trong miệng tâm ma chúng ta biết được, ngươi cũng không thể đem ta lấy đi hiến tế! - Ngươi đợi lát nữa sẽ biết. Tùy Qua lười cùng hắn giải thích, tinh thần lực quay về thân thể, sau đó đem hồn phách của Bạch Lang Nhân Ma dùng hồng mông tử khí trói lên, bắt đầu thi triển Thôn Ma tâm pháp. Người trong nghề vừa ra tay, liền biết là hành gia hay không. Thôn Ma tâm pháp vừa mở ra, Bạch Lang Nhân Ma nhất thời cảm thấy không ổn, kinh hô: - Điều đó không có khả năng! Ngươi chỉ là một nhân loại hèn mọn, ngươi không có khả năng hiến tế thành công! - Tiếc nuối chính là ta đã thành công quá nhiều lần. Tùy Qua lạnh lùng nói, không tiếp tục để ý tới hắn, chỉ chuyên tâm thi triển Thôn Ma tâm pháp, bắt đầu chậm rãi đem hồn phách của Bạch Lang Nhân Ma xé thành mảnh nhỏ. - Ngươi buông tha ta…ta cho ngươi biết rất nhiều bí mật… - Sau này ta có thể trở thành nô lệ của ngươi, cho ngươi sử dụng… - Buông tha ta, ta sẽ cho ngươi chỗ tốt ngươi không tưởng được… - Nhân loại hèn mọn chết tiệt! Ta nguyền rủa ngươi…ngươi không chết tử tế được! - Súc sinh… Vốn là cầu xin, sau đó là uy hiếp, nguyền rủa, Bạch Lang Nhân Ma dùng hết thảy từ ngữ đến giữ mạng nhưng đều vô dụng. Bởi vì Tùy Qua đã quyết tâm dùng hồn phách của hắn đi hiến tế. Bị Thôn Ma tâm pháp ăn mòn, hồn phách Bạch Lang Nhân Ma dần dần tan rã, sau đó hóa thành tinh thần lực tinh thuần nhất.