- Nếu là việc trong nhà, cần gì phải náo động như vậy, kết quả làm cho bao nhiêu huynh đệ phải bỏ mạng. Phương Đông Trạch, xem ra bởi vì cái chết của nhi tử đã phát điên rồi, trong chúng ta có rất nhiều đã có vợ con, cũng không thể liều mạng với hắn! Nghe người này nói, những người còn lại đều trầm mặc, nhưng hiển nhiên đang rất chú ý lắng nghe. - Trương Trung đại ca nói không sai. Mục Ngọc Giao nói: - Phương Đông Trạch đã phát điên rồi, Tam Giang đường cũng không thể vì hắn mà bị hủy diệt. Mục Ngọc Giao tôi không phải tới đối nghịch với mọi người, chẳng qua là muốn đòi lại thứ của phụ thân tôi. Chỉ cần tôi giết chết Phương Đông Trạch, tất cả vấn đề đều có thể được giải quyết dễ dàng . - Nhưng là, chúng ta cũng không biết Phương Đông Trạch trốn ở đâu. Một người khác nói: - Lão hồ ly này có nhiều nơi ẩn nấp. - Nếu hắn không chết, chúng ta cũng khó mà an tâm. Một người khác lại nói: - Gọi các huynh đệ của chúng ta đi tìm! Ta không tin, Phương Đông Trạch còn có thể phi thiên nhập địa! - Không cần tìm, Phương Đông Trạch, hắn thật sự xuống đất rồi! Lúc này, Tùy Qua đột nhiên nói. Một điểm ngân quang từ dưới đất chui ra, Tiểu Ngân Trùng nhảy lên trên vai Tùy Qua, thấp giọng nói mấy câu. Tùy Qua mang theo mọi người, đến một ngọn núi giả lưng chừng núi. Trong sơn động, Tùy Qua tìm được một cánh cửa bí mật, sau đó đi dọc theo bậc thang xuống dưới, tiến vào “sào huyệt bí mật” của Phương Đông Trạch . Sau khi xuống phía dưới, mọi người đều không khỏi kinh hãi. Phương Đông Trạch, lại xây một điện phủ bí mật dưới lòng đất. Dĩ nhiên, nói điện phủ hơi có chút khoa trương, nhưng không gian phía dưới rộng khoảng mấy ngàn mét, thoạt nhìn giống như một quảng trường. Phía trên “quảng trường” dựng hai mươi mấy cái cột thô to chắc chắn, xem ra cho dù gặp động đất cấp tám, chỗ này cũng vô cùng an toàn. Những đầu mục này đều là lần đầu tiên nhìn thấy sào huyệt bí mật của Phương Đông Trạch. Nơi này thoạt nhìn rất trống trải, nhưng bên cạnh chồng chất không ít đồ. Súng ống đạn dược còn chưa nói, lại còn chồng chất rất nhiều vàng bạc. Xem ra những năm qua Tam Giang đường thật sự giàu đến chảy mỡ, nhưng phần lớn chỗ tốt đương nhiên đều bị Phương Đông Trạch cướp đoạt. Những “cán bộ” phía dưới mặc dù cũng có không ít chỗ tốt, nhưng so với Phương Đông Trạch, quả thực chính là một cọng lông trên thân bò. Lúc này Phương Đông Trạch đang ngồi chính giữa điện phủ, phía dưới là một chiếc ghế bành màu đen, thoạt nhìn rất uy phong. Tùy Qua đưa mắt nhìn, chỉ thấy ngón tay cái hắc bang của tỉnh Minh Hải, Phương Đông Trạch là một lão giả khoảng năm mươi tuổi, mặc dù đầu tóc đã hoa râm, nhưng ánh mắt rất sắc bén, không nhìn ra vẻ già nua, ngược lại có một loại cảm giác gừng càng già càng cay. Bên cạnh Phương Đông Trạch là một thanh niên mặc trang phục ngụy trang, giày quân đội, trên mặt có hai vết sẹo, mắt nhìn chằm chằm mọi người. Tướng mạo của người này có chút tương tự Phương Đông Trạch, xem ra hắn chính là nhi tử Phương Thiếu Đằng. Sau lưng hai cha con này, còn đứng mười mấy người, người nào cũng là lính đánh thuê võ trang đầy đủ, dân liều mạng thuần túy. Mặc dù nói Phương Đông Trạch ẩn náu ở đây, nhưng lại làm người ta cảm giác hắn không giống như đang trốn, mà đang chờ đợi bọn hắn tự chui đầu vào lưới. Phương Đông Trạch đưa mắt nhìn Mục Ngọc Giao, sau đó nói: - Cháu gái, hôm nay cháu tới không phải lúc. Ngay lúc này chơi trò đoạt quyền soán vị với ta, cháu thật biết chọn thời điểm. Chỉ có điều, vị trí của Phương Đông Trạch cũng không phải dễ ngồi, cháu gái, nếu cháu muốn chết, hôm nay ta sẽ thành toàn cho cháu. Sau đó, Phương Đông Trạch lại nói với những đầu mục còn lại: - Ta biết đám người các ngươi không đáng tin cậy. Nhưng như vậy cũng tốt, hôm nay đừng hòng trở về, chôn cùng ở đây đi. - Phương lão đại, đây là ngươi ác giả ác báo! Trương Trung quát lên, như đã lựa chọn trận doanh, Trương tổng đương nhiên muốn dẫn đầu đứng cùng trận tuyến với Mục Ngọc Giao. - Trương Trung, thật không hiểu tại sao trong tên ngươi còn có chữ “trung”. Phương Đông Trạch hài hước cười nói. - Phương Đông Trạch, ngươi tính làm gì? Mục Ngọc Giao kích động nói: - Phụ thân ta năm đó tranh đấu giành thiên hạ với ngươi, ngươi còn hứa hẹn, ngươi nói vị trí lão đại của Tam Giang đường, mọi người sẽ thay phiên làm, giống như làm tổng thống, ba vị Đường chủ mỗi người làm tám năm. Kết quả thế nào, khi đến phiên phụ thân ta làm lão đại, ngươi đã làm thế nào? Lại còn lợi dụng cảnh sát để đối phó phụ thân ta! Phương Đông Trạch, loại người bất nghĩa như ngươi, cũng xứng làm lão đại Tam Giang đường? - Người thắng làm vua. Phương Đông Trạch bình thản nói: - Đó là phụ thân ngươi ngu muội. Tiếc cho hắn cũng từng đi học, lại không biết những điển cố công cao chấn chủ, lấy tước cao lộc hậu làm điều kiện để tước bỏ quyền lực. Từ xưa tới nay, người nào sau khi làm hoàng đế, lại nguyện ý chia sẻ vị trí cho công thần phía dưới? - Ta đã sớm biết Phương Đông Trạch ngươi là nhân vật như thế, cho nên ta cũng không tính toán lý luận với ngươi. Mục Ngọc Giao nói: - Ta chỉ tới lấy lại thứ thuộc về phụ thân ta! - Các ngươi sẽ chết ở đây, đương nhiên cũng bao gồm ngươi —— Tùy Qua! Phương Đông Trạch cuối cùng đưa mắt nhìn Tùy Qua, cả người đằng đằng sát khí, hiển nhiên đã đổ mối hận giết con lên đầu Tùy Qua. Tùy Qua xem thường, nói: - Phương Đông Trạch, ta biết ngươi đổ cái chết của Phương Thiểu Văn lên đầu ta. Nhưng không sao, cho dù người khác không giết hắn, ta cũng sẽ giết hắn. Tiểu tử này, cho hắn một cơ hội, hắn lại không biết quý trọng, chết là đáng đời! - Muốn chết —— Phương Thiếu Đằng đứng sau lưng Phương Đông Trạch đột nhiên hét lớn một tiếng: - Ngươi giết huynh đệ của ta, ngươi phải trả giá! - Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao! Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới Phương Thiếu Đằng ngang ngược càn rỡ: - Phương Đông Trạch, cũng không sợ nói cho ngươi biết, hôm nay ta tới đây, chính là muốn giết chết phụ tử nhà ngươi, để hai con con rệp các ngươi không thể tiếp tục nhảy nữa. - Con rệp? Phương Đông Trạch cười lạnh nói: - Ngươi cho chúng ta là con rệp? Không sai, ta biết ngươi là Tiên Thiên cao thủ, cũng biết đạn đối với các ngươi không có tác dụng gì. Cho nên, lần trước ngươi phế đi công phu của nhi tử ta, ta vẫn chịu đựng ngươi. Chỉ không ngờ ngươi được voi đòi tiên, hại chết nhi tử ta, cho nên ngươi nhất định phải chết! Đạn không giết được ngươi, vậy còn ống phóng rốc-két thì sao? Phương Thiếu Đằng đứng phía sau nghe phụ thân nói, đột nhiên lấy từ sau lưng ra một ống phóng rốc-két, khiêng lên vai, nhắm vào đám người Tùy Qua. Đám người Mục Ngọc Giao không khỏi biến sắc. Có ai nghĩ, Phương Đông Trạch lại phát điên đến mức, thậm chí ngay cả ống phóng rốc-két cũng kiếm đến đây. Nhưng, không chỉ Phương Thiếu Đằng, bọn lính đánh thuê sau lưng hắn cũng bắt đầu lôi vũ khí ra. Đám lính đánh thuê này, cũng không phải ngồi không. Tùy Qua lạnh lùng nói: - Ta vốn định cho các ngươi một cái chết thể diện, nhưng chính các ngươi không muốn thể diện, vậy cũng không còn cách nào. Lý Nghệ Cơ, ngươi khiến bọn chúng bắt đầu tự giết lẫn nhau