- Nếu ta đã đến, liền đã không có dự định sẽ rời khỏi như vậy. Tùy Qua nhìn Lệ Hoa, bình tĩnh nói rằng: - Ta hi vọng lần sau khi gặp được Lữ lão ca, có thể nói cho hắn người của tổ năm Long Đằng cũng không gì hơn cái này, bởi vì bọn họ chính là một đám hồ đồ chẳng phân biệt được thị phi. - Ngươi cư nhiên dám nói người của tổ năm Long Đằng chúng ta không gì hơn cái này? Thanh niên tóc dài Âu Dương Hiên mày kiếm giương lên, trong bàn tay bỗng bốc lên một đoàn hồng sắc hỏa diễm, hiển nhiên lời này của Tùy Qua đã kích thích đến thần kinh của hắn. - Ta còn nói các ngươi là trứng hồ đồ! Tùy Qua không chút nào thoái nhượng: - Các ngươi là thị phi bất phân mà bảo hộ kẻ xấu, các ngươi cảm giác được có ý tứ sao? - Người của Long Đằng chúng ta không phải cảnh sát cũng không phải là kiểm sát quan, chúng ta không có nghĩa vụ đi điều tra ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Lệ Hoa nói rằng: - Chức trách của chúng ta, chính là ứng phó những kẻ nỗ lực can thiệp vào quy tắc thế tục như các ngươi. Các ngươi nên biết, người giống như các ngươi vậy, một ngày không kiêng nể gì cả sẽ đối với trật tự của thế tục mang đế phá hoại rất lớn. Tùy Qua nhất thời minh bạch người của tổ năm Long Đằng này là làm sao. Nói trắng ra, chính là chuyên môn đối phó với những kẻ nỗ lực can thiệp trật tự của thế tục như Tống Văn Hiên. Nhất là, bọn họ không thể để một quan lớn không minh bạch đã bị người tu hành chém giết. Cái gọi là trật tự thế tục, kỳ thực chính là trật tự do những kẻ quyền quý này mang đến. Chết một dân chúng, trật tự của cả xã hội không có bất luận ảnh hưởng gì, nhưng nếu như một quan lớn ngã xuống, tựa hồ rung động sẽ lớn hơn nhiều. Tuy rằng xã hội này tuyên dương người người bình đẳng, nhưng trên thực tế vĩnh viễn cũng không phải là một chuyện dễ dàng như vậy. Tống Văn Hiên nếu như giết chết một người thường, như vậy người của tổ năm sẽ xuất hiện sao? Nhưng Tùy Qua cũng không biết, người của tổ năm Long Đằng chỉ phụ trách nghe ngóng cho sinh tử an nguy của quan viên đã ngoài cấp sở. Dưới loại cấp bậc này, chỉ cần không có chết một đám, người của tổ năm đều sẽ không xuất động. Mà Tùy Qua sẽ đối phó Trần Quang Hoa, tự nhiên nằm trong hàng ngũ bảo hộ của Long Đằng. Lúc này, Tùy Qua cũng minh bạch vì sao bình thường Đường Thế Uyên chỉ có cận vệ Hoàng Hạc này, bởi vì một ngày gặp phải nguy hiểm chân chính, xuất động sẽ không phải loại cấp bậc giống như Hoàng Hạc nữa, mà là người của Long Đằng. - Không phân tốt xấu, các ngươi cảm giác được có ý tứ sao? Tùy Qua vẫn đang không có nóng lòng động thủ. Không vì cái gì khác, đơn giản là hắn vẫn đang kính trọng danh hào Long Đằng. - Thành thật mà nói, bản nhân cũng hiểu được bảo hộ đám sâu mọt này không có ý tứ. Bất quá... Lệ Hoa ngữ khí vừa chuyển, lớn tiếng quát dẹp đường: - Chuyện của Long Đằng chúng ta từ khi nào đến phiên ngươi tới giơ tay chỉ trỏ! Tiếp chiêu đi sao, để ta xem xem bằng hữu của Lữ Chính Dương đến tột cùng là có tiền đồ cỡ nào! Còn chưa có nói xong, xe thể thao Porsche phía sau Tùy Qua bỗng nhiên đã phóng lên, sau đó lăng không hướng phía đỉnh đầu Tùy Qua hung hăng đập đến. Cách không di vật! Lệ Hoa này quả nhiên là dị năng và võ đạo song tu. Tùy Qua đưa tay ra một cái, đơn giản đã đem xe này nhấc lên. Trong khoảng thời gian này Tùy Qua cũng không biết đã ăn bao nhiêu "quả đu đủ", ngay cả chính hắn đều nghĩ không rõ ràng lắm lực lượng bản thân đến tột cùng mạnh mẽ tới trình độ nào. Vả lại, chính là một chiếc xe, đối với Tùy Qua mà nói, không hề có trọng lượng gì đáng nói. Lệ Hoa đương nhiên cũng biết một chiếc xe khẳng định không thể thu thập Tùy Qua, do đó hắn đem tinh thần lực phóng ở trên amwjt xe, khiến xe này không ngừng mà áp xuống phía dưới. Khoảng cách trong lúc đó, trọng lượng xe đã tăng lên gấp chục lần. Nếu như đổi thành người khác đã sớm bị ép nằm úp sấp xuống, nhưng Tùy Qua lại không chút sứt mẻ, khí định thần nhàn. - Lệ Hoa, ngươi thích dùng đồ vật đập người sao, vậy ngươi nếm thử món đồ này của ta xem sao! Ở giữa tay phải của Tùy Qua bỗng xuất hiện một khối "bản chuyên", tiện tay ném đi, "bản chuyên" này lập tức đã hướng về phía Lệ Hoa đập qua tới. - Tam Thánh Phong! Tống Văn Hiên thấy thứ này, nhịn không được kinh hô một tiếng. Hắn nằm mơ cũng đều không nghĩ tới, Tùy Qua dĩ nhiên có thể đem Tam Thánh Phong này huy sử như thường, đây chính là sự tình mà người tu hành Trúc Cơ kỳ mới có thể làm được a. Lệ Hoa lại không biết Tam Thánh Phong là thứ đồ vật gì. Còn tưởng rằng Tùy Qua ném tới một khối bản chuyên, khóe miệng phát sinh một tia cười nhạt khinh thường, ánh mắt rơi vào mặt trên của "bản chuyên" kia, muốn đem thứ này dùng ý niệm đẩy ra. Ai biết, ý niệm của Lệ Hoa bám vào mặt trên, "bản chuyên" kia lại không chút sứt mẻ, giống như là đụng phải một ngọn núi lớn vậy. Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, Lệ Hoa đã thấy "bản chuyên" kia trong khoảnh khắc biến lớn lên gấp mấy nghìn lần, tựa như một ngọn núi nhỏ đè xuống đầu hắn, hầu như muốn đem ánh dương quang trên đỉnh đầu hắn đều che phủ lại. Lần này, thiếu chút nữa đã khiến Lệ Hoa sợ đến bàng quang bạo liệt. Đây chính là một ngọn núi a. Lệ Hoa mặc dù có mặc dù có bản lĩnh cách không di vật, thế nhưng ý niệm lực của hắn cũng là có giới hạn, chí ít hắn còn không có bản lĩnh có thể đem một ngọn núi như vậy di dời đi được a. Mà Tùy Qua lại sớm đã biết điểm này. Dị năng giả cũng không phải vô địch, năng lực của bọn họ đồng dạng có giới hạn nhất định. Lần trước Tùy Qua tại thành phố Đế Kinh cùng "Dạ Quỷ", "Thiết Thi" hai dị năng giả giao thủ cũng đã phát hiện. Cách không di vật của Lệ Hoa nhiều nhất có thể di động vật có trọng lượng hai ba tấn. Thế nhưng muốn cho hắn đem một ngọn núi di dời đi, thế nhưng mệt đến hắn thổ huyết cũng đều không làm được. Na di không rời cũng thôi đi, nhưng rất nhanh Lệ Hoa lại làm ra một quyết định ngu xuẩn: Hắn dĩ nhiên dùng chân khí Tiên Thiên hướng phía Tam Thánh Phong này chém đến. Chân khí Tiên Thiên tước kim đoạn ngọc. Do đó Lệ Hoa cho rằng có thể đem Tam Thánh Phong này chém vỡ, để không đến mức có vẻ chật vật. Thương! Thương! Thương! Thương! Ai biết, chân khí Tiên Thiên chém giết ở trên mặt núi của Tam Thánh Phong, chỉ là hỏa quang bắn ra bốn phía, lại ngay cả một điểm vết tích đều nhìn không ra được. Lệ Hoa thầm kêu một tiếng "không tốt", khi Tam Thánh Phong kia sắp đập đến đỉnh đầu, đem thân pháp thi triển đến cực hạn, hi vọng có thể tránh thoát khỏi một kích khủng bố này. Ai biết, Lệ Hoa vừa mới chợt lóe thân hình, Tam Thánh Phong kia cư nhiên cũng theo sát cái mông hắn truy đuổi qua. Lệ Hoa chỉ đành lần thứ hai liều mạng tránh né, thế nhưng ngọn núi kia vẫn theo sát như trước. Nhiều lần liên tục như thế, Lệ Hoa đã là chật vật không chịu nổi. Sau vài lần may mắn hiểm trở tránh thoát, Lệ Hoa bỗng cảm giác có chút quỷ dị. Tiểu tử kia dĩ nhiên không thấy đâu!