Tùy Qua bình thản nói: - Ta chỉ tùy tiện sử dụng mà thôi, ngươi lại không chịu, chẳng lẽ thật sự cho rằng ta ham muốn bảo vật của Tống gia các người sao? Tống Thiên Húc thấy Tùy Qua tựa hồ muốn trở mặt, vội vàng nặn ra một nụ cười, nói: - Haha, làm gì có chuyện đấy? Chỉ có điều, tam thánh phong nghe nói còn chưa hoàn toàn luyện chế thành công, cho nên vô cùng cồng kềnh, hơn nữa mỗi lần sử dụng, nguyên khí tiêu hao rất lớn... - Cái này ngươi không cần lo lắng. Tùy Qua khoát tay áo nói: - Đối với ta mà nói, không thành vấn đề. Tống Thiên Húc thấy Tùy Qua hạ quyết tâm, chứng tỏ sẽ mạnh mẽ cướp đoạt, nhưng cũng không dám trở mặt với Tùy Qua, không thể làm gì khác hơn là nói: - Nếu Tùy tiên sinh muốn lấy đi chơi mấy ngày, vậy thì cứ lấy đi. Chỉ có điều, Tam Thánh phong là vật truyền thừa của Tống gia chúng tôi, hi vọng... - Biết rồi, chờ ta chơi xong, đương nhiên sẽ trả lại cho các ngươi . Tùy Qua có chút không nhịn được nói: - Nhưng chỉ là một vật nhỏ mà thôi, xem ngươi giữ chặt như vậy, người không biết còn tưởng ta thật sự muốn lấy mạnh hiếp yếu, cướp đoạt đồ của Tống gia các ngươi. Nghe lời này, Tống Thiên Húc chỉ có thể cười khổ. Tam Thánh phong vẫn đứng ở giữa sân “Bác Quyển Uyển” của Tống gia, bởi vì lần trước Tùy Qua dùng thử một chút, kết quả đập ra một cái khe cực lớn ở đây. Hôm nay, Tùy Qua tới nơi này, coi như trở lại chốn cũ. Tùy Qua đi tới trước mặt Tam Thanh phóng, đứng trung bình tấn, chỉ dùng một tay, đã nhấc đươc Tam Thánh phong đặt trong tay, lộ ra vẻ nhẹ nhàng như thường. Phụ tử Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào mặc dù đã là lần thứ hai thấy Tùy Qua giơ vật này lên, nhưng vẫn cảm thấy giật mình không nhỏ. Phải biết rằng, cho dù là Tống Thiên Húc, cũng không thể di động được nửa phần tam thánh phong, mà Tùy Qua chỉ dùng một tay đã nâng được lên. - Tùy tiên sinh, tu vi của ngài thật là kinh thế hãi tục, nhưng vật này lớn như vậy, ngài sử dụng có thuận tiện không? Tống Lập Hào ở bên cạnh có chút ê ẩm nói. - Không cần ngươi lo lắng. Tùy Qua cười nhạt, đưa tam thánh phong về phía trước áng chừng mấy cái: - Nếu là pháp bảo, đương nhiên có thể biến hóa lớn nhỏ. Nhắc tới cũng kỳ quái, khi Tùy Qua ước lượng tam thánh phong trong tay, lại càng ước lượng càng nhỏ, cuối cùng chỉ lớn bằng một cục gạch. Chỉ có điều “cục gạch” này lại không có quy tắc, mặc dù phía dưới rất đều, nhưng phía trên lại vẫn giữ hình thái ngọn núi. Sau khi biến thành cục gạch, tam thánh phong cũng không cách nào rút nhỏ nữa. Tùy Qua thu tam thánh phong, đang muốn rời khỏi Trà Kiếm sơn, đến Minh Phủ tìm kiếm Tống Văn Hiên, ai ngờ lúc này Tống Văn Hiên lại trở về. Không sai, Tống Văn Hiên đích xác là trở về, hơn nữa còn là mặt đầy bụi đất trở về. Quần áo của Tống Văn Hiên rất dơ, trên mặt còn có vết máu, đầu tóc rối bù, hơn nữa chòm râu còn giống như mới bị lửa đốt cháy. Thấy Tùy Qua ở chỗ này, Tống Văn Hiên kiềm chế lửa giận trong lòng, áy náy nói: - Tùy tiên sinh, lão hủ vô dụng, ngay cả chuyện nhỏ cũng làm không xong. - Ngươi trở lại là tốt rồi. Tùy Qua bình tĩnh nói: - Xem ra, ngươi đã tận lực. Nhưng với tu vi của ngươi, người bình thường chỉ là con kiến hôi mà thôi, làm sao lại thành như vậy? Tống Văn Hiên cảm giác trên mặt có chút nóng bỏng. Tống Văn Hiên đích xác từng nói trước mặt Tùy Qua, đối với hắn người bình thường chỉ là con kiến hôi, ai ngờ lần này đi đối phó một người bình thường, vốn cho là dễ như trở bàn tay, nhưng lại gặp phải một nhóm người khó dây dưa, khiến Tống Văn Hiên không chiếm được chỗ tốt, thậm chí còn chịu chút thiệt thòi. Có thể nói, lần này Tống Văn Hiên thật sự mất mặt. - Ngươi đụng phải dị năng giả? Nghe Tống Văn Hiên kể lại, Tùy Qua hỏi: - Bao nhiêu người? - Hai. Tống Văn Hiên nói: - Nhưng còn lợi hại hơn dị năng giả chúng ta đụng độ lần trước ở Bắc Kinh. - Vậy sao? Tùy Qua khẽ nghi ngờ: - Ngươi nói Trần Quang Hoa thậm chí có dị năng giả bảo vệ hắn? - Đúng vậy . Tống Văn Hiên nói: - Ta vốn cho là có thể dễ dàng bắt hắn đi, ai ngờ đụng phải hai dị năng giả. Một người trong bọn họ có thể thao túng lửa; một người khác, có thể dời vật, hơn nữa người này lại còn tập võ, tu vi đã đạt đến Tiên Thiên sơ kỳ. Hai người bọn họ phối hợp với nhau rất ăn ý, ta thật sự không phải đối thủ của bọn họ. Khiến Tống Văn Hiên nhận thua, thật sự không phải chuyện dễ dàng. Bởi vậy có thể thấy được, hai người Tống Văn Hiên đụng phải thật sự rất lợi hại. Nhất là, một người trong đó lại là kỳ tài song tu dị năng và võ học. - Hai người này lợi hại như thế, nhưng ngươi lại toàn thân trở lui sao. Tùy Qua lại nói. Tống Văn Hiên nói: - Thứ nhất là bởi vì bọn hắn không muốn liều mạng với ta, còn có chút kiêng kỵ với Tiên Thiên kiếm khí của ta; thứ hai bọn họ tựa hồ cũng không muốn lấy tính mạng của ta, cho nên song phương cũng không chân chính liều mạng. Tùy Qua nói: - Vậy bọn họ nói với ngươi thế nào? - À, đúng rồi, bọn họ nói là người của “Long Đằng”, kêu ta đừng can thiệp vào trật tự thế tục. Hơn nữa còn cảnh cáo ta, nếu như ta cố chấp, bọn họ sẽ kêu cao thủ “Long Đằng”, giết chết ta. Hắc, thật là cuồng vọng. Tống Văn Hiên nói. - Long Đằng sao? Ta biết rồi. Tùy Qua nói, ném một bình Cố Nguyên hoàn cho Tống Văn Hiên: - Ngươi tu dưỡng hai ngày trước đi. Hai ngày sau, chúng ta sẽ đi gặp bọn họ. Tống Văn Hiên giằng co mấy ngày, chiếm được một lọ Cố Nguyên hoàn, trong lòng cũng lập tức thăng bằng. Sau đó, Tùy Qua nhấc Trần Triệu Tường như nhấc một con gà nói: - Người này ta mang đi. Sau khi nói xong, Tùy Qua một tay nâng tam thánh phong, một tay nhấc Trần Triệu Tường, trực tiếp đặt chân trong hư không rời đi. Thấy bạch vân bồng bềnh, vách đá sâu không thấy đáy, Trần Triệu Tường sợ đến mức trợn trắng mắt, ngất đi. Nhìn Tùy Qua “bước trên mây” rời đi, Tống Văn Hiên thở dài nói: - Tiểu tử Tùy Qua này, càng ngày càng sâu không lường được. Tống Thiên Húc vẻ mặt đưa đám nói: - Hắn mới vừa lấy đi tam thánh phong của chúng ta. Ngoài dự tính là, lần này Tống Văn Hiên phản ứng cũng rất bình thản, thở dài nói: - Không sao, sau này chỗ tốt Tống gia chúng ta lấy lấy được của hắn, còn vượt xa cái đấy. Sau khi trở lại thành phố Đông Giang, Tùy Qua lại đi đến công ty Hoa Sinh Dược Nghiệp, kế đó đem Trần Triệu Tường giao cho Duyên Vân. - Thế nào, hắn cũng là bệnh nhân? Duyên Vân nhìn nhìn Trần Triệu Tường, còn tưởng rằng người này là Tùy Qua mang đến chữa bệnh. Tùy Qua lắc đầu, cười nói: - Hắn không phải bệnh nhân. Bất quá, rất nhanh sẽ là vậy. Biết được Thanh Hòa thôn căn nguyên ô nhiễm là do ai tạo ra không? Người này, chính là kẻ đầu sỏ gây nên. - Thật không? Duyên Vân nhìn Trần Triệu Tường, ôn hòa cười cười, lại ngữ khí điềm đạm nói: - Địa Ngục Chi Môn chính là vì ngươi mở ra.