- Vậy còn anh, anh có dã tâm gì? - Anh tham dự cạnh tiêu là muốn đánh vỡ kế hoạch của Dương Sâm. Tùy Qua nói: - Nói thế nào con người của anh vẫn đáng tin hơn Dương Sâm đi? Hơn nữa Dương Sâm đã ở nước ngoài vài năm, không biết hắn có cấu kết gì với thế lực nước ngoài hay không, tóm lại nếu để dược vật của hắn chảy vào quân đội, chỉ sợ không phải là chuyện tốt. - Được, chỉ có mình anh là đạo đức tốt. Đường Vũ Khê cười cười, ngữ khí vừa chuyển: - Nhưng anh nói đúng, Dương Sâm đúng là tâm thuật bất chánh. Nhưng hắn ngu xuẩn nhất là không nên lấy chuyện này đem ra làm giao dịch, bởi vì ông nội sẽ không tiếp nhận bất cứ uy hiếp gì. - Hắn chưa chắc là ngu xuẩn. Tùy Qua nói: - Anh tình nguyện lý giải đó là đắc ý vênh váo. Có lẽ trước khi giao dịch với ông nội em, hắn đã giao dịch xong với thật nhiều người, hơn nữa thành công, cho nên hắn nghĩ ông nội em cũng sẽ nhận điều kiện của hắn. Dù sao trong chuyện sống chết, bất luận là ai cũng sẽ có lòng riêng. - Anh muốn nói hắn đã thu mua những người khác trong quân bộ? Đường Vũ Khê lo lắng hỏi. - Em nghĩ thế nào đây? Tùy Qua đáp: - Nói cách khác, hắn biết rõ sẽ đắc tội ông nội em còn dám đi cạnh tiêu hay sao. Nói tới đây, Tùy Qua đem một quả Đa Lịch Mộc ném vào trong miệng. Cần bồi bổ đầu óc! Đế Kinh quả nhiên là một địa phương tràn ngập dục vọng, âm mưu cùng đấu tranh, sống ở nơi này tế bào não bị chết thật nhanh. Tám giờ sáng. Ba chiếc quân xa màu đen từ khách sạn Hoàng Tử xuất phát, chạy nhanh ra bên ngoài ngoại ô Đế Kinh. Tuy rằng ánh mặt trời sáng ngời, nhưng thời tiết vẫn rét lạnh, băng tuyết bao phủ trên cành cây vẫn chưa hòa tan, dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng, nhìn qua như những xâu chuỗi thạch anh. - Tùy Qua, khẩn trương không? Đường Vân cười hỏi. - Có gì mà khẩn trương. Tùy Qua nói: - Nắm chắc thắng lợi trong tay, tôi không có gì khẩn trương. Nhưng anh đó, Vân ca, anh hình như thật rỗi rảnh đi? - Cậu cũng không phải không biết, hiện tại tôi bị điều tới chức quan nhàn tản đó thôi. Đường Vân nói: - Mỗi ngày giao tiếp với người của đoàn văn công, thật không ý nghĩa. - Còn chưa được triệu về sao? Tùy Qua hỏi. - Ông nội nói chức quan nhàn tản có thể rèn luyện tâm tính, để cho tôi ở đó một lát tính sau. Đường Vân buồn bực nói. - Vân ca, anh cũng không cần buồn bực. Tùy Qua cười cười: - Có lẽ Đường lão nói như vậy là có thâm ý sâu sắc đâu, nhưng anh không lý giải đến. - Thâm ý gì vậy? - Hắc, đương nhiên vì đại sự cả đời của anh. Tùy Qua cười nói: - Mỗi ngày anh giao tiếp với đoàn văn công, nói vậy gặp qua thật nhiều mỹ nữ đi, ý tứ của Đường lão có lẽ cho rằng tuổi của anh không còn nhỏ, có thể lo lắng giải quyết đại sự cả đời rồi sao. - Thôi đi, chỉ có cậu miên man suy nghĩ. Đường Vân nói: - Hiện tại tôi chỉ một lòng làm sự nghiệp, cho nên không thời gian quản việc này. Huống chi cô gái mà tôi thích tuyệt đối không phải đóa hoa nhà ấm trong đoàn văn công. - A, nguyên lai Vân ca thích liệt nữ nhân thôi. Tùy Qua cười nói. Nhắc tới liệt nữ nhân, trước mắt hắn hiện lên một thân ảnh xinh đẹp mặc áo da bó sát dáng người lả lướt. Vừa trò chuyện một lát, ba chiếc quân xa đã chạy tới căn cứ quân bộ. Ở trước cổng căn cứ, người trên ba quân xa đều trải qua kiểm tra thân phận, vũ khí sau đó mới được cho đi. Buổi đấu thầu được cử hành trong một đại sảnh triển lão vũ khí quân giới loại nhỏ. Khác với suy nghĩ của Tùy Qua, không có trường hợp người người tấp nập, xem ra người tới tham dự đấu thầu cũng không nhiều lắm. Lúc này Tùy Qua mới hiểu được hai chữ tư cách mà Đường Thế Uyên đã nói. Đích xác muốn tham dự cạnh tiêu quân bộ, tư cách thật quan trọng . Có lẽ có thật nhiều công ty có được thực lực cùng sức sản xuất cường đại, nhưng họ lại không có tư cách đến tham gia cạnh tiêu, thậm chí buổi đấu thầu sẽ được tổ chức ở nơi nào cũng không biết. Nếu không phải đáp lên thuyền của Đường gia, lần này Tùy Qua cũng không thể lấy được tư cách. Tại hiện trường hội đấu thầu, “tinh quang sáng lạn”, đây là những ngôi sao trên vai các vị sĩ quan chiếu sáng. Dù đây là nơi cạnh tiêu dược vật, nhưng có nhiều quan quân có quyền thế tham dự, cảm giác như tham gia buổi triển lãm vũ khí kiểu mới. Nhưng nhân vật cấp bậc đại lão như Đường Thế Uyên sẽ không xuất hiện trong hội đấu thầu này. Cho dù quyền quyết định sau cùng sẽ nắm giữ trong tay những vị đại lão kia. Tư lịch, tư liệu thành phần dược vật của công ty đã được trình lên, đối với việc này Tùy Qua cũng không lo lắng, bởi vì Đường Thế Uyên đã cho hắn tư cách tham dự, như vậy cũng không cần hắn phải quan tâm. Chỗ mấu chốt chính là so sánh hiệu quả của dược vật. Lần này quân bộ thu mua dược vật chia thành ba loại. Loại thứ nhất là thuốc lệ thường mà bệnh viện quân khu thường thu mua. Loại thứ hai là thuốc dùng trong nhu cầu bức thiết binh lính bình thường mang theo bên mình. Loại thứ ba là thuốc có được công hiệu đặc thù. Mục tiêu của Tùy Qua là ở loại thuốc thứ hai, chính là loại thuốc dùng trong nhu cầu bức thiết. Kỳ thật khẩu vị của Tùy Qua đồng học thật lớn, hắn biết việc quân đội thu mua dược vật có thị trường ý nghĩa lớn thế nào. Nhưng người không khả năng chỉ một ngụm ăn thành mập mạp. Đầu tiên, công ty dược nghiệp của hắn còn chưa chân chính phát triển thành cự vô bá, không khả năng thỏa mãn cung ứng thị trường lớn như thế. Mặt khác, loại thuốc lệ thường cũng không phải phương hướng Tùy Qua lựa chọn, những loại thuốc này có thật nhiều công ty sản xuất, hắn không đáng đi cạnh tranh kịch liệt. Còn một điều, cũng là điều trọng yếu nhất, lần này Tùy Qua tham dự cạnh tiêu chỉ vì muốn đứng vững gót chân mà thôi. Trước tiên chiếm thị trường loại thuốc thứ hai, sau này tiếp tục tìm cơ hội phát triển thị trường loại thuốc thứ ba, đây chính là tính toán của hắn. Tới chín giờ, buổi đấu thầu chính thức cử hành. Cạnh tiêu đầu tiên là loại thuốc thứ nhất. Loại này đều là loại thuốc lệ thường, cho nên cạnh tiêu cũng thật đơn giản, một là tư lịch của công ty, hai là giá cả cùng hiệu quả. Thông qua sự so sánh, lại căn cứ theo ý kiến các vị đại lão, lựa chọn nhà cung ứng thuốc. Trong này cạnh tranh phi thường kịch liệt, bởi vì loại thuốc thường này không có bao nhiêu kỹ thuật, chỉ cần có được công ty sản xuất chính quy đều có thể tiến hành sản xuất. Cạnh tiêu loại thứ nhất diễn ra chừng bốn mươi phút thời gian. Cuối cùng có năm nhà công ty vào vòng trong, sau đó chờ các đại lão đưa ra lựa chọn cuối cùng. - Rốt cục đến lượt chúng ta. Lúc này Nhãn Kính có chút kích động nói, buông xuống chai nước khoáng trong tay. Cạnh tiêu loại thuốc thứ hai đã mở màn. Loại dược vật đầu tiên cạnh tiêu, thuốc cầm máu khép miệng vết thương. Chỉ có mười nhà công ty tham dự cuộc cạnh tranh này. Trong đó có một nhà công ty chính Tống Lập Hào cũng nhận thức.