[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên - Chương 39




Mà bên Hàn gia, Hàn Như Liệt đang cùng một gã nam tử chừng bốn mươi tuổi đang ngồi trước bàn sách, khí tức cường đại tự nhiên từ trên người hắn phát ra, chỉ là im lặng ngồi ở chỗ kia lại làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách.

Khuôn mặt nam tử rất anh tuấn, nếu Cô Lăng Nguyệt nhìn thấy có thể dễ dàng phát hiện mặt mũi hắn cùng Hàn Như Liệt có chút tương tự, chỉ là nam tử có nhiều hơn một chút uy nghiêm, hai mắt không giận tự uy, trên người tản mát ra một loại khí tức khó có thể địch lại nổi.

Lúc này, lông mày nam tử thế nhưng nhăn lại, trong mắt mang theo tia ác liệt, khí tức trong cơ thể cũng tăng thêm, hướng nam tử áo hồng đứng trước mặt áp bách mà đi.



Hàn Như Liệt vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, quay mắt nhìn về phía nam tử có khí tức khiến cho người ta sợ hãi kia, trong mắt bình tĩnh không gợn song, chỉ là vẫn nhìn nam tử trung niên trước mặt, ánh mắ không có chút nào trốn tránh.



Khí tức cường hãn kia đặt ở trên người Hàn Như Liệt, trong khoảng thời gian ngắn trên trán Hàn Như Liệt mồ hôi chảy ra to như hạt đậu, lúc này hai tay hắn nắm chặt, nhưng thân hình như là tùng bách kiên định như trước, trong mắt càng không có một chút nhượng bộ.

Sau nửa ngày, trung niên nam tử mới triệt tiêu uy áp, sắc mặt nghiêm túc như trước nhìn Hàn Như Liệt, uy nghiêm lên tiếng: "Trước kia con đối với Thục Nghi cũng không có mâu thuẫn như vậy, hiện tại chỉ vì nhận thức một nữ tử bình thường mà buông tha cho Thục Nghi?"

"Cho tới bây giờ ta cũng không có nói qua nguyện ý ở chung một chỗ cùng với Thục Nghi, cái này vốn dĩ do chính các ngươi nghĩ như vậy thôi."



Trên mặt Hàn Như Liệt mang theo một tia trắng bệch, nhưng hào quang trong mắt dị thường sáng ngời, đây là điều sớm muộn cũng phải đối mặt, ít nhất hắn hi vọng khi Cô Lăng Nguyệt đi ra khỏi chiến trường Thiên Huyền thì hắn đã giải quyết được.

"Đừng nói là nguyện ý hay không với ta, thiên phú tu luyện của Thục Nghi rất tốt, trong gia tộc thực lực cũng gần với con, nếu hai người các con ở cùng một chỗ, đối với con mới là có lợi."

Hàn Thành Hạo khoát tay nói, trong mắt hắn các loại cảm tình không coi là cái gì.



"Phụ thân, thiên phú của Nguyệt Nhi rất tốt. Lấy thân phận tán tu chưa đầy 17 tuổi đã là Cực Thành Cảnh trung cấp, cho dù là đệ xuất sắc của Hàn gia dựa vào tài nguyên gia tộc cũng không bằng nàng!"Hàn Thành Hạo nhìn Hàn Như Liệt kiên quyết, đứa con trai này hắn một mực tiêu hao hết tâm tư bồi dưỡng, bất luận thực lực hay là phẩm hạnh đều thật tốt, qua nhiều năm như vậy cũng không có một lần làm hắn thất vọng, nhưng lại vì một nữ tử như vậy mà làm trái ý hắn! Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không nghĩ tới con mình cũng như thế! Thật sự là hồng nhan họa thủy!

Hàn Thành Hạo cùng Hàn Như Liệt tiếp tục tranh chấp, cuối cùng hắn cũng phải nhượng bộ nói: " Ta cho con một cơ hội, chỉ cần Cô Lăng Nguyệt có thể ra khỏi chiến trường Thiên Huyền đồng thời thực lực mạnh hơn Thục Nghi, ta sẽ không phản đối, nếu như không được, con muốn ở cùng nàng, chuyện đó hãy quên đi!"

" Cảm ơn ngài, phụ thân!" Hàn Như Liệt kích động nói, mặc dù có sự chênh lệch nhưng một cảnh giới nhưng hắn tin tưởng Cô Lăng Nguyệt, lúc kết thúc Thiên huyền chiến trường hắn sẽ đi đón nàng! Bất luận kết quả cuối cùng thế nào, hắn đều không buông tha, nếu là ép buộc, vị trí Thiếu chủ Hàn gia... không làm cũng thế!

Trở lại với Cô Lăng Nguyệt, nhìn bốn phía bốn phía đều là sương mù, nhìn một cái không thấy bờ bến, thậm chí không rõ ràng lắm mình đang ở chỗ nào.


Vốn dĩ nàng cùng Tiểu Lang một đường chết giết yêu thú bên trong Tử Vong sơn mạch, vừa mới tiến lại gần truyền thừa chi địa nhìn những kiến trúc chằng chịt giống như một cái thành trấn, mỗi tòa nhà kiến trúc đều là cửa đại môn đóng chặt, linh thức hướng phía bên trong lan tràn đi ra cũng bị bắn ngược trở về, có lẽ là đã bị đặt cấm, cho nên mới không có cách nào điều tra.

Sau đó nàng cùng Tiểu Lang dùng tốc độ nhanh nhất tiến thẳng đến những kiến trúc trung tâm, nói chung những bảo bối tốt đều ở trong này, nàng bây giờ chính là ôm tâm tư giành giật từng giây, những người kia tuy là bị yêu thú quấn lấy, nhưng trong đó không thiếu những người năng lực phi phàm, có lẽ không bao lâu sẽ phá được vòng vây đi ra

Chẳng qua vừa mới đặt chân tới kiến trúc trung ương còn chưa để nàng , đánh giá kiến trúc tại đây liền bị lực lượng kéo vào cái không gian không biết này.

Cô Lăng Nguyệt lạc mất Tiểu Lang, thậm chí nàng còn không thể câu thông với Phụng Linh. Điều này khiến cho Cô Lăng Nguyệt lo lắng một phen, chờ khi nàng tự nhủ hai người bọn họ sẽ không sao, sau đó quyết tâm thoát khỏi chỗ quái quỷ này mà đi tìm họ.

Song thứ nàng có thể nhìn thấy đúng là sương trắng mênh mông vô bờ, lượn lờ bốn phía, trừ cái đó ra, nàng không nghe được bất kỳ thanh âm nào, nhìn không thấy tới bất kỳ cảnh tượng nào, thậm chí trong không khí nổi lơ lửng một loại mùi vị trầm lặng.

Nàng rốt cuộc là tới nơi nào?

Đi một hồi lâu vẫn không tìm được bất kì manh mối nào, Cô Lăng Nguyệt cau mày suy nghĩ: "Nơi này thật giống như bị cài đặt trận pháp, có thể làm người ta sinh ra ảo ảnh." Nếu đi theo hướng này, kế tiếp nàng phải cẩn thận một chút, cẩn thận một chút.

Cô Lăng Nguyệt vươn ra một cái tay, hướng trong sương mù tìm kiếm, nàng đầu tiên là thử chạm tới dò xét, sau đó biên độ tay đong đưa càng lúc càng lớn.


"Di?" Nàng thấp giọng hô lên, cảm giác được xúc giác trong tay xảy ra biến hóa rất kỳ dị, sương mù bao quanh đột nhiên thật giống như được trao cho tánh mạng, trở nên sống động.

" Sương mù nơi này cùng chỗ khác không giống nhau." Cô Lăng Nguyệt tiện tay chụp một phát, phát hiện trong tay cũng không phải là rỗng tuếch, mà là thật bắt được cái gì, có thực thể.

" Cảm giác như bông gòn, thật thú vị!"Ngón tay đè ép mấy cái, Lăng Nguyệt buông tay, tùy ý vật thể trong tay lung lay, lại lần nữa khôi phục nguyên trạng của nó.

Cô Lăng Nguyệt lùi lại vài bước, nếu đã tìm được chỗ bất thường nàng cũng nên ra tay. Thiên lực rót vào kiếm Hàm Quang, sau đó Cô Lăng Nguyệt mạnh mẽ đánh về phía trước mặt mình.

Dẫn đến một loạt sóng xung kích, nếu không phải sức phòng hộ cùng khả năng cường hãn của bản thân thì những vết thương trên người nàng càng nặng.

Nồng đậm sương trắng sụp đổ, hóa giải thành giọt giọt nước, mỗi một giọt nước đều sinh động, hoặc tụ hoặc tán. . . . . . Tất cả hết thảy, mặc dù mau kinh người, tuy nhiên nàng cũng có thể thấy nhất thanh nhị sở.

Cô Lăng Nguyệt lấy không ít đan dược dược trị thương , nhanh chóng cho nó nuốt vào. Nàng cũng không có ngừng lại quá lâu, tiếp tục tìm đường, ở trong sương mù đi lại, cố gắng tìm kiếm cửa ra.

"Quái, đi lâu như vậy, làm sao đến cái gì cũng nhìn không thấy?" Lăng Nguyệt kinh ngạc, không gian này cho dù lớn hơn nữa, cũng chỉ có giới hạn, nhưng nàng hướng về hướng này đi hồi lâu, vì sao vẫn chưa đi đến cuối cùng, thậm chí đến thạch bích cũng không có đụng phải?


Tuy mở miệng than vãn nhưng Cô Lăng Nguyệt tiếp tục đi lại trong sương mù, cũng không biết trải qua bao lâu, trong lòng càng ngày càng phiền não.

Không lâu sau đó Cô Lăng Nguyệt gặp lại chỗ đám sương bất thường, cũng theo cách cũ phá nó. Cứ như thế cách một đoạn thời gian nàng lại gặp chuyện như chẳng qua sức phản đòn từ từ tăng lên, đợi khi nàng thoát khỏi sương mù thì khắp người toàn là máu.

Ngước nhìn những ngọn cây cổ thụ lành lạnh, dây leo quấn quanh, rêu xanh gắn đầy. Cô Lăng Nguyệt ngồi xuống nuốt đan dược trị thương, sau liền cầm ngân châm chữa trị. Nói thật cũng lâu lắm rồi nàng mới bị thương nghiêm trọng như vậy, cái chỗ này rốt cuộc ẩn chứa thứ gì?

Sau đó tiếp tục đi lại trong rừng, nàng phát hiện nơi này hoàn toàn không có yêu thú. Chuyện quái lạ như vậy chưa dừng ở đó, Cô Lăng Nguyệt phát hiện một sơn động bình thường, từ trên xuống dưới thạch nhũ treo ngược buông thỏng xuống, từ đầu đến đuôi đều là những măng cao vút, ở ánh lửa thấp thoáng , thiên hình vạn trạng, tăng thêm mấy phần cảm giác thần bí.


Sơn động thạch bích lồi lõm, mơ hồ có thể thấy được một chút phù điêu cổ xưa, nhìn kỹ , có Long Đồ Đằng cổ xưa, cũng có cảnh tượng quần ma loạn vũ, còn có mồi lửa tượng trưng cho nguồn gốc của sự sống. Những thứ phù điêu này thật giống như một truyền thuyết lâu đời, vừa giống như cảnh báo cho mọi người cái gì.

Tiếp tục hướng vào chỗ sâu của sơn động mà đi, ở sơn động cuối cùng, có một đường thông suốt tản ra ba cửa động, trên cửa có màu vàng nhàn nhạt của phù điêu hiện ra, mơ hồ mấy chữ.

Cố gắng một hồi, Cô Lăng Nguyệt cũng được đọc chúng: " Địa cung thập nhị trọng!?"

Kế tiếp, Cô Lăng Nguyệt đem toàn lực tập trung vào những văn tự cổ xưa được khắc trên bốn vách tường, những thứ văn tự kia rất kỳ lạ, không phải là văn tự thời đại này, nhưng cũng không phải là văn tự của một nước hiện đại, tóm lại Lăng Nguyệt xem không hiểu, chỉ cảm thấy nó vô cùng thần bí, tràn đây uy lực mê hoặc lòng người.

Càng nhìn, vẻ ma lực thần bí càng ngày càng mãnh liệt, đem hấp dẫn toàn bộ tinh thần vào nàng vào trong đó, hãm sâu trong đó, không cách nào tự kềm chế.



Tấm bia kỳ dị giống như tinh linh có sự sống vậy, tập trung vào trong đầu của nàng, nghịch ngợm nhảy múa. Nàng phảng phất như đặt mình vào trong bọn họ, mà những hình người đó lại bay múa xung quanh nàng.

Cho đến khi cảm nhận sự nhói đau từ tay cầm kiếm Hàm Quang, nàng mới đột nhiên giật mình tỉnh lại. Nhìn Hàm Quang phát ra ánh sáng, nàng chân thành cảm tạ nó đã đánh thức nàng.

Mò mẫn một hồi cũng tìm ra cánh cửa ẩn hình, Cô Lăng Nguyệt mạnh gan tiến vào trong.

Bên trong ánh sáng rất mờ, chỉ có một ít do thạch bích có khe hở mà lọt vào, đường đi rất nhỏ rất hẹp, chỉ có thể chiếu sáng một khúc. Trong lúc đi nàng gặp trên đất bày ra vô số vàng bạc châu báu cùng vô số bình đan dược, giống như là trưng bày, rải ra đều đều, chuyện lạ như vậy khiến cho Cô Lăng Nguyệt cảm thấy chúng nó có vấn đề cho nên hoàn toàn có ý định thu chúng mà tiếp tục đi về phía trước.

" Ngươi đã đạt điều kiện để chính thức vượt qua thử thách Địa Cung thập nhị trọng, cơ quan của địa cung đã mở ra toàn bộ, hiện tại, địa cung cửa ra vào đang ở dưới đất tầng thứ mười hai. Nếu như ngươi trong trong mười hai canh giờ không đến được tầng thứ mười hai, cửa địa cung lớn sẽ bị đóng lại, sau đó cửa cung lớn sẽ tự động tiêu hủy, cho nên nếu muốn đạt truyền đồng thời không bị giam ở đây cả đời. Ngươi nhất định phải cố hết sức." Nội dung của những dòng chữ vàng này khiến cho Cô Lăng Nguyệt than thở, nói như vậy bây giờ mới chính thức thảo nghiệm sao?