[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên - Chương 37




Hôm nay, Cô Lăng Nguyệt cùng mọi người không ra ngoài săn giết yêu thú như mọi khi, mà tiếp tục ở trong phòng tu luyện, lúc trước mỗi ngày săn giết, hiện tại yên tĩnh tu luyện với bọn họ cũng có chỗ tốt, dù sao như vậy cũng khiến tu vi của bọn họ thêm vững chắc.

Mà Hiên Viên Dật cho bọn hắn một tin tức tốt, đêm qua hắn vậy mà đột phá! Đạt đến Cực Thành Cảnh. Đối với bọn họ mà nói đây chắc chắn là một tin tức tốt, mặc dù sớm biết Cô Lăng Nguyệt đã là Cực Thành Cảnh đỉnh phong giờ lại tăng thêm một Cực Thành cảnh như vậy phần thắng của bọn họ tăng thêm vài phần, bất quá bọn hắn cũng không đi ra ngoài.

Bọn người Tôn Vương Bình dàn hàng ngang đứng chờ ngoài cổng thành, thời gian trôi qua cũng không phát hiện tung tích của đám người Cô Lăng Nguyệt, xem ra hôm nay bọn họ không đi ra.

Chờ suốt mấy ngày liền khiến cho sự nhẫn nại của Tôn Vương Bình ma sát không ít, sắc mặt hắn không tốt đẹp mở miệng hỏi Từ Lôi có phải bọn người Cô Lăng Nguyệt nhìn ra cái gì không?

Từ Lôi cũng hoang mang không dám chắc nhưng hắn là kẻ thông minh, cho nên dùng lời lẽ của mình dỗ ngọt Tôn Vương Bình.

Nghe lời Từ Lôi nói, sắc mặt Tôn Vương Bình mới khá lên vài phần, chỉ là trong mắt tràn đầy hung ác cùng ngoan tuyệt, quyết định không để bọn họ sống sót để hả cơn giận này.

Đám người Tôn Vương Bình thịnh nộ, mà bên đám người Cô Lăng Nguyệt thật ung dung nhẹ nhõm, nhất là Hiên Viên Dật, sau khi đột phá lên Cực Thành Cảnh hắn mới biết Cực Thành Cảnh cùng Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong có bao nhiêu chênh lệch, loại lực lượng này làm cho hắn tăng cường không ít tin tưởng, bất quá mỗi khi nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt người mạnh hơn hắn nhưng ba cấp trong lòng không tránh khỏi tia áp lực.

Này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì đã đạt đến Cực Thành Cảnh cho nên Hiên Viên Dật biết rõ Cô Lăng Nguyệt chiến đấu từ trước đến giờ chưa bao giờ dùng hết toàn lực, hắn tự hỏi nếu nàng sử dụng thực lực thật sự sẽ mạnh đến mức nào?

Cô Lăng Nguyệt không để ý đến ánh mắt của Hiên Viên Dật mà mở miệng lạnh nhạt thông báo với mọi người: " Bọn họ tìm tới cửa rồi!"

Cô Lăng Nguyệt vừa dứt lời thì Thiên Nhi cũng đã nhận ra mà nhanh chóng tri thông cho Mộ Chỉ Ly.

Đối với lời của Cô Lăng Nguyệt đương nhiên không có ai hoài nghi, chẳng qua Nguyễn Ngọc Hành nhịn không được nói: ""Không nghĩ tới bọn hắn thiếu kiên nhẫn như vậy, có lẽ ở ngoài thành đợi không ít thời gian a". Tuy khóe miệng của Nguyễn Ngọc Hành kéo ra vẻ tươi cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập tia hung ác.Dường như bọn hắn xem họ dễ bắt nạt như vậy, bất luận là đám người Hoàng Húc Lỗi hay đám người đang ở cửa ra vào, những người này đều muốn vào lấy đồ vật nhưng lại không xem thực lực của bọn họ như thế nào?

"Đến rồi cũng tốt, dù sao ta cũng không thích phải chịu uất ức, muốn chính diện đọ sức một lần, để cho bọn hắn biết rõ chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc".Cao Chính Thanh vỗ bàn nói, bản thân hắn chính là một người tục tằng, cho nên luôn dùng nắm đấm để giải quyết hết thảy vấn đề.

Cô Lăng Nguyệt bình thản rót một chén trà cho Cao Chính Thanh, nói: "Đừng nóng vội, một lát bọn họ liền chạy tới!"Nói xong, chính mình cũng khoan thai uống trà, bộ dáng nhàn nhã tuyệt không để ý phiền toái đang tìm tới tận cửa.

Một hồi tiếng bước chân truyền đến, đối phương căn bản là không có ý định che dấu cho nên bước chân cũng không có giảm nhẹ.

"Oanh"

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, cửa đã bị bọn hắn đạp ra, trên đường cái không ít người chú ý tới một màn này, gặp một đám người hùng hổ đạp cửa trên mặt không khỏi hiện lên một tia kinh hãi, ở chỗ này đánh người tuy là thường có, bất quá đại đa số đều là ở ngoài thành, nội thành mâu thuẫn tương đối ít.

Nhìn bọn Tôn Vương Bình chừng mười người, mọi người cũng biết rõ bọn hắn có lẽ là tới từ Trung Đẳng vương quốc, nếu không làm sao có nhiều người như thế, thật là náo nhiệt, không biết là người nào không có mắt mà đắc tội với bọn hắn.



Tôn Vương Bình đứng ở cửa ra vào, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, căn cứ vào tin tức, bọn người Thiên Thăng quốc đều ở chỗ này, bọn hắn hành động đối phương như thế nào một chút phản ứng đều không có?

Bước chân đi vào, nhưng mà sau khi đi vào lại để cho sắc mặt hắn lần nữa khó coi vài phần. Đơn giản là trên bàn cơm năm người một sói đang nhàn nhã ngồi ở chỗ kia uống trà, căn bản không có đem bọn hắn để ở trong mắt.

Cô Lăng Nguyệt nhàn nhã kì thực là đang không ngừng đánh giá mười người trước mặt, nhân số bọn hắn gấp đôi, một người Cực Thành Cảnh, năm người Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong, bốn người Lăng Thiên Cảnh cao cấp, xem ra lần này có thể đánh buông tay một chút a!

Mà những người khác đối với đội ngũ này chỉ cảm thán so với đám người Hoàng Húc Lỗi mạnh hơn rất nhiều, không chỉ thực lực mà còn có nhân số. Chẳng qua cũng không lo lắng, bọn họ tuy nhân số không nhiều nhưng chất lượng tuyệt không tệ, hai cái Cực Thành Cảnh, tính cả Tiểu Lang thì có hai cái Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong, hai cái Lăng Thiên cảnh cao cấp.

"Không biết các ngươi gióng trống khua chiêng đến đây là vì sao?"Mộ Chỉ Ly buông chén trà trong tay, trên mặt mang theo dịu dàng vui vẻ nhìn bọn hắn nói, trong lời nói mây trôi nước chảy, phảng phất như đang cùng hảo hữu nói chuyện phiếm.

Nghe vậy, sắc mặt Tôn Vương Bình có chút xấu hổ, bị nàng hỏi như vậy thật đúng là nói không ra lời, dù sao trước đây bọn họ căn bản là không biết bọn hắn, nhìn thấy bọn hắn đột nhiên đến hỏi như vậy cũng là bình thường.


Trầm mặc một lát, Tôn Vương Bình mới từ trong trạng thái này bừng tỉnh, không nghĩ tới trước mặt chính là bọn hắn đã rơi vào bẫy, quyền chủ động ngược lại tựa như đã rơi vào trong tay bọn họ.

Lập tức, hắn trầm ngâm lên tiếng:"Mục đích của chúng ra rất đơn giản, chỉ cần hai nữ tử các ngươi đưa vũ khí cùng vũ kĩ giao cho chúng ta, như vậy sẽ không có việc gì rồi."



Trong mắt mang theo một tia khinh miệt, giống như năm người họ ngoại trừ lựa chọn này căn bản không còn lựa chọn nào khác.

Lời của Tôn Vương Bình chọc giận tất cả mọi người, Cô Lăng Nguyệt trong lòng cũng hiện lên một tia tức giận, chỉ là trên mặt lại bình thản như trước: " Chỉ dựa vào một Cực Thành Cảnh như ngươi mà dám dùng giọng điệu mệnh lệnh, lá gan ngươi cũng lớn lắm a!"

Không đợi Tôn Vương Bình biểu lộ bất kì cảm xúc nào, Cô Lăng Nguyệt dùng tốc độ nhanh đến mức trong mắt tất cả mọi người ở đây cho rằng nàng có phép dịch chuyển tức thời liền trực tiếp ở trước mặt Tôn Vương Bình tặng cho hắn một nhát kiếm.Tôn Vương Bình căn bản không nghĩ tới Cô Lăng Nguyệt ra tay nhanh như vậy cho nên chỉ có thể trợn mắt nhìn lưỡi kiếm sau khi đâm thủng trái tim hắn liền biến mất.

Cô Lăng Nguyệt lấy tốc độ không người nào bắt kịp thu lại Hàm Quang kiếm, lại đá tặng cho hắn một cước.

Tôn Vương Bình bị một nhát chí mạng mà chết, đợi khi mọi người phục hồi tinh thần lại nhìn Cô Lăng Nguyệt bằng ánh mắt khó tin, gần như chỉ trong một giây mà cao thủ Cực Thành Cảnh đã bị nàng cho đi đời nhà ma!

Bọn người Hiên Viên Dật nhìn một màn này cũng không khỏi chấn kinh, nhanh như vậy nàng liền giải quyết kẻ mạnh nhất một cách nhẹ nhàng đến độ người ta giận sôi ruột, cao thủ Cực Thành Cảnh bọn họ e dè đến tay nàng chẳng khác nào miếng đậu phụ mặc cho nàng xử lý.

Có điều bọn họ rất nhanh liền hồi phục, nhìn Tôn Vương chết không nhắm mắt để nội tâm bọn họ cảm thấy thoải mái không ít. Kẻ cầm đầu đã chết, giải quyết chín người còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.


Từ Lôi nhìn Cô Lăng Nguyệt bằng ánh mắt khủng hoảng, vốn dĩ hắn cho rằng dù Cô Lăng Nguyệt có là Cực Thành Cảnh đi nữa thì chỉ cần Tôn Vương Bình cùng vài cái Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong liên thủ còn sợ không chế ngự được nàng, cho dù bọn họ không giết được Cô Lăng Nguyệt thì có thể kéo dài thời gian giải quyết đám người Mộ Chỉ Ly rồi tất cả cùng nhau liên thủ vây giết nàng là ổn.

Hắn không ngờ Cô Lăng Nguyệt lại mạnh đến độ chỉ trong một chiêu liền không cho Tôn Vương Bình sống, hắn cũng biết đối phương nhất định ra tay với bọn họ. Liều mạng chiến đấu có lẽ còn có tia sống sót, chẳng qua khi biết Hiên Viên Dật cũng đã là Cực Thành Cảnh sắc mặt đám người Từ lôi tái nhợt vài phần, mặc dù rất hối hận vì sự tham lam mà trêu chọc tổ ong vò vẻ họ cũng chỉ có thể cắn răng cầm vũ khí nghênh chiến.

Hào khí lập tức khẩn trương lên, song phương chiến đấu trong nháy mắt triệt để bộc phát ra, Cô Lăng Nguyệt ra hiệu cho Tiểu Lang, nó liền hướng phía bốn gã Lăng Thiên cảnh cao cấp nhào tới.

Bởi vì có Cô Lăng Nguyệt tồn tại cho nên lần này Mộ Chỉ Ly cũng không có cơ hội vượt cấp chiến đấu. Trong lúc nhất thời, kiếm quang, hỏa hoa, năng lượng trong phòng bộc phát ra. "Oanh" một tiếng thật lớn, nóc phòng bị xốc lên, mấy người trực tiếp bay lên không theo nóc phòng đi tới trên đường cái.

Người đi đường cũng rất nhanh tản ra, sợ gặp tai bay vạ gió, bất quá đại đa số mọi người đứng ở đằng xa quan sát trận giao chiến, mạnh mẽ như vậy, hung hãn chiến đấu cũng không phải dễ dàng được nhìn thấy.

Rất nhanh mọi người liền phân rõ song phương, mọi người đều kinh ngạc, chín người đấu với năm người, nếu theo phân tích thì hẳn là số lượng áp đảo sẽ thắng mới đúng thế nhưngsự thật lại ngược lại.

Bốn người đấu với bốn người, trong đó còn có hai cao thủ Cực Thành Cảnh là Cô Lăng Nguyệt và Hiên Viên Dật. Bởi vì chênh lệch giữa lực lượng Cực Thành Cảnh và Lăng Thiên Cảnh quả nhiên rất lớn cho nên hai người bọn họ vô cùng nhẹ nhàng chiến đấu với đối thủ là Lăng Thiên cảnh đỉnh phong.

Cô Lăng Nguyệt dù sao cũng đã tiến vào Cực Thành cảnh đã lâu cho nên không giống Hiện Dật Dật không cùng đối thủ dây dưa để làm quen dần với thực hiện tại của bản thân, giao đấu không bao lâu liền vận dụng thiên trong hoảng thời gian ngắn tạo thành một đám mây Thiên lực có màu trắng bạc! Sau đó, một ngôi sao màu trắng sáng từ trong đám mây kia hiện ra.

Dựa vào ý nghĩ của Cô Lăng Nguyệt mà ngôi sao đó liền hóa thành một đạo tinh quang xông tới mang theo trận âm vang khi hai chiêu thức va chạm nhau, sau đó ngôi sao bạc xét nát vũ kỹ của đối phương.

Mặc dù năng lượng phong bạo tàn sát bừa bãi xung quanh nhưng Cô Lăng Nguyệt không hề bị một chút ảnh hưởng bởi vì Trù Đái đã tự chủ thay nàng phòng hộ, về phần đối thủ của nàng thì thảm hại vô cùng, khắp người rách nát đầy màu.

Sau khi dư chấn của chiêu Tinh Diệu Bắc Đẩu: Nhất Tinh Đao Quang kết thúc, Cô Lăng Nguyệt nhìn đối thủ chỉ còn là một hơi tàn liền dùng Trù Đái kết liễu cuộc đời của hắn.

Những người ở lại quan sát nhìn một chiêu này của Cô Lăng Nguyệt không ngừng hồi tưởng lại, chỉ một khỏa Ngân Tinh* ( sao bạc) không ngừng phát ra hào quang xẹt qua phía chân trời nhìn thật đẹp mắt, tựa như sao băng,tản ra hào quang sáng chói nhất!


Có điều đừng nhìn nó mỹ lệ mà bỏ qua năng lượng kinh hồn ẩn chứa bên trong không ngừng khuếch tán để người ta cảm nhận tinh tường được điểm mạnh của một chiêu này!

Cô Lăng Nguyệt biết mọi người có thể tự mình giải quyết đối thủ cho nên cũng không tiện chen vào, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Lang chống lại bốn người kia giống như sói tiến nhập bầy cừu, đối mặt chính là trực tiếp cắn chết hai gã,còn lại hai gã Lăng Thiên Cảnh cao cấp lúc này không ngừng cùng Tiểu Lang quần nhau, nói dễ nghe là quần nhau, nói khó nghe chính là trốn tránh. Bọn hắn căn bản không dám cùng Tiểu Lang chính diện giao đấu, nhất là sau khi chứng kiến một màn hai gã đồng bọn trực tiếp bị Tiểu Lang xé rách nuốt vào bụng, chỉ cảm thấy kẻ này quá mức hung tàn rồi, thời điểm cái chết đến liền ngay cả toàn thây đều không có!

Đối với sự hung tàn của Tiểu Lang khiến cho không ít người chú ý tới, một đầu mãnh thú giúp mình tác chiến quả thực quá hoàn mỹ, không ít người trong mắt càng thêm hâm mộ, bất quá cũng không dám có ý nghĩ khác,dù sao chủ nhân của nó đang vô cùng rãnh tay ngồi uống trà xem chiến đấu, có thể ở trong tình trạng giao chiến mạnh mẽ cùng hỗn loạn như vậy cũng chỉ có cao thủ cường đại mới làm nổi.

Cô Lăng Nguyệt cầm túi càn khôn của cao thủ Cực Thành Cảnh,bên trong thứ tốt tuyệt đối không thể thiếu. Cứ nghĩ Tôn Vương Bình tới là muốn đoạt đồ cuối cùng tiền mất tật mang, trong lòng ác thú vui vẻ không thôi. Còn về túi càn khôn của tên Lăng Thiên Cảnh Đỉnh kia cũng không tệ.


Không mất bao lâu, những người khác cũng giải quyết xong đối thủ của mình đồng thời không chút khách khí đem túi càn khôn thu vào tay.

"Hắc hắc, lần này chiến lợi phẩm của chúng ta rất phong phú đó a!"Cao Chính Thanh cười hắc hắc.

Tiểu Lang cũng chạy đến bên chân Cô Lăng Nguyệt đem túi càn khôn của đối thủ đưa cho nàng, liếc nhìn cách chỗ họ không quá xa có không ít người, vẫn là không nên quá náo động mới tốt, đoán chừng hôm nay lại không ít người biết rõ bọn họ rồi: " Náo động như vậy, chúng ta cũng nên rời đi!"

Bọn họ cũng không để ý, dù sao bọn họ cũng có thực lực, có hai Cực Thành Cảnh trấn tọa nếu muốn chọc bọn họ cũng phải căn nhắc cái giá phải gánh chịu,phòng đã không thể ở,chẳng qua bọn họ nghĩ tìm một địa phương khác ở mà bắt đầu xem chiến lợi phẩm của bọn họ.

Cái này dù sao cũng là bọn họ cùng nhau lấy được, lúc phân chia cũng là chia đều, đối với điểm này mọi người không có điều gì dị nghị. Cô Lăng Nguyệt mở ra túi càn khôn của Tôn Vương Bình. Tôn Vương Bình quả nhiên không hổ là tới từ Trung Đẳng vương quốc, đồ vật trong túi càn khôn có không ít.

Nhìn thấy trước tiên chính là ngũ quang thập sắc yêu tinh, ước chừng có hơn một ngàn miếng. Một màn này dẫn tới mấy người cảm khái, bọn họ quả nhiên bất đồng a, bọn họ có mấy trăm miếng cũng là cực kỳ không dễ, vẫn là trải qua chiến đấu sau đó mới có được, bên trong túi càn khôn của đối phương thế nhưng có hơn một ngàn miếng yêu tinh!

Bốn túi Càn Khôn còn lại cũng Cô Lăng Nguyệt đổ ra trước mặt mọi người, những túi này bên trong yêu tinh tuy không nhiều như của Tôn Vương Bình nhưng mà so với bọn họ cũng là không ít.

Cao Chí Thanh cũng đem mấy cái túi càn Khôn mà bốn người họ thu thập mở ra, sau đó bắt đầu phân chia yêu tinh nhưng mà cuối cùng đặt ở trước mặt Cô Lăng Nguyệt trọn vẹn hai phần.Cô Lăng Nguyệt không khỏi nghi ngờ nói:"Làm cái gì vậy?".

Hiên Viên Dật mỉm cười:



"Lần này Tiểu Lang cũng giúp đỡ rất lớn, ở trong đó một phần chính là của Tiểu Lang, chúng ta biết Tiểu Lang hiện tại cũng ăn yêu tinh, cái này cho nó một phần là đương nhiên".

Cô Lăng Nguyệt nhìn Mộ Chỉ Ly không lộ ra bất kì tia cảm xúc nào, lại nhìn dáng vẻ vẻ tươi cười trên mặt bọn họ, trong lòng cũng có chút cảm động.Nàng cũng không già mồn mà nói lời cảm tạ nhận lấy, tới lúc phân chia vũ kỹ Cô Lăng Nguyệt khéo léo từ chối nói nàng lấy quả trái cây màu đỏ này,Hiên Viên Dật thấy nàng kiên quyết vậy cũng không nói gì đem vũ kỹ phân ra, dù sao mấy vũ kỹ thích hợp với bọn họ.

Bọn người Hiên Viên Dật không nhận ra trái cây này là gì, duy chỉ có Mộ Chỉ Ly nhìn thứ lớn như quả táo, toàn thân hiện lên màu đỏ tươi, kiều diễm ướt át, bộ dáng thật khiến người người thèm thuồng, bất quá chính là cái quả này trên thân lại không có chút mùi thuốc nào. Nói chung trái cây có tác dụng đều là có mùi thuốc, nhưng mà trái cây này lại không có đây mới là chỗ kỳ quái. Làm dược sư nàng ta có thể cảm giác được cái trái cây này không tầm thường nhưng lại không có bất kỳ có ấn tượng với cái trái cây này,mặc dù Mộ Chỉ Ly phi thường muốn nó nhưng ai bảo nàng chậm tay hơn Cô Lăng Nguyệt, đợi nàng ta lấy mới chịu để ý.

Bên tai không ngừng nghe được Thiên Nhi thúc giục nàng phải lấy cho bằng đượccái quả này, Mộ Chỉ ly cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng hỏi Cô Lăng Nguyệt có thể cùng nàng trao đổi thứ quả này không?

Từ lần trước nhường cho Mộ Chỉ Ly Xích Long Sâm quả, Cô Lăng Nguyệt đã đưa ra quyết định thì làm sao có thể chịu trao đổi?

Cho nên Cô Lăng Nguyệt liền từ chối. Mộ Chi Ly nhìn thứ quả trong tay của Cô Lăng Nguyệt tuy có chút không cam lòng cũng đành cắn răng buông tha.