Hàn Như Liệt không nhìn thấy Hàn Dạ ở trong này liền nghĩ có lẽ Nguyệt Nhi đặt hắn ở trong phòng mình. Hàn Như Liệt vô cùng tin tưởng y thuật của Cô Lăng Nguyệt, nàng có trị tốt vết thương cho hắn như vậy thương tích của Hàn Dạ cũng không phải khó trị. Chẳng qua, hàn Như Liệt muốn đi xem Hàn Dạ một chút mới an tâm hẳn, Hàn Dạ mặc dù chỉ là người hầu của hắn, nhưng mà từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân tình cộng thêm Hàn Dạ trung thành, hắn đã sớm đem Hàn Dạ thành huynh đệ của mình.
Bước vào phòng mình, Hàn Như Liệt nhìn thấy Hàn Dạ tuy còn đang trong tình trạng hôn mê, nhưng đã không đáng lo ngại, chờ vài ngày liền sẽ hồi phục được 7,8 phần.
" Lăng Nguyệt, tạm thời Hàn Như Liệt sẽ không trở lại cho nên ngươi không cần phải giả ngủ." Phụng Linh dò xét phòng của Hàn Như Liệt, sau đó từ trong Hỗn Huyền Linh Giới đi ra.
" Phụng Linh, ta không biết nên đối mặt với Hàn Như Liệt như thế nào." Cô Lăng Nguyệt ngồi dậy, lúc Hàn Như Liệt tỉnh dậy thì nàng cũng đã tỉnh chẳng không biết đối mặt với hắn như thế nào nên lựa chọn cách nào để trốn tránh.
" Tâm tư của Hàn Như Liệt đối với ngươi, ta biết ngươi rất rõ ràng. Ta cảm thấy Hàn Như Liệt là người không tệ, từ lúc bắt đầu đến bây giờ hắn đối với ngươi đều rất tốt, thậm chí vì ngươi thiếu chút nữa đã mất tánh mạng. Lăng Nguyệt, đừng kìm chế bản thân nữa, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, coi như là cấp cho cả ngươi và Hàn Như Liệt một cơ hội." Phụng Linh tuy không rõ tại sao Cô Lăng Nguyệt lại luôn kìm chế cảm xúc của bản thân, chỉ là nếu Lăng Nguyệt không muốn cho nó biết nó cũng không hỏi, nói ra những lời này cũng vì không muốn Cô Lăng Nguyệt có bất cứ hối tiếc nào.
Cô Lăng Nguyệt trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nàng ngước đầu lên cười nói: " Phụng Linh, cảm ơn ngươi." Phụng Linh nói đúng, nàng biết Hàn Như Liệt thích mình, mà nàng cũng không phải là không có cảm gì đối với hắn cho nên nàng quyết định không kìm chế cảm xúc của bản thân nữa.
Có người nói, trong tình yêu không có kẻ nào vĩnh viễn đứng tại chỗ chờ ngươi, cho nên khi gặp được một người khiến cho tim ngươi run động thì đừng do dự mà hãy vươn tay nắm thật chặt. Đến cuối cùng tuy không biết có thành công đươm hoa kết trái hay không? Nhưng chí ít ngươi sẽ không hối hận.
Cũng trong nháy mắt này Cô Lăng Nguyệt cảm thấy tu vi của mình theo mình tâm tình thay đổi cũng xảy ra biến hóa. Thầm nghĩ trong lòng, một đường tu luyện quả thật thần kỳ, mỗi khi tâm tình xảy ra biến hóa, thực lực cũng sẽ tùy theo tăng lên, thay vì nói là luyện thân, không bằng nói là luyện tâm.
Cô Lăng Nguyệt liền vui vẻ đứng dậy quyết định đi mượn phòng bếp của quan trọ nấu ăn chút đồ cho Hàn Như Liệt dùng.
Phụng Linh nhìn bóng lưng nàng, tâm tình cũng rất tốt: Như vậy mới là Cô Lăng Nguyệt mà nó biết.
Chờ nấu xong, Cô Lăng Nguyệt liền bưng đồ tiến vào phòng của Hàn Như Liệt.
Hàn Như Liệt nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười nhẹ nhàng: " Nguyệt Nhi!"
" Ngươi mất máu quá nhiều, ăn chút đồ đối với thân thể sẽ tốt hơn." Cô Lăng Nguyệt bưng bát cháo dược thiện mà nàng nấu đặt lên bàn.
Hàn Như Liệt vui vẻ ngồi xuống giường, tiếp nhận cái thìa trong tay Cô Lăng Nguyệt nụ cười càng sâu: " Cảm ơn nàng, Nguyệt Nhi." Sau đó liền bắt đầu ăn, trong lòng hắn càng cảm thấy ấm áp, được nàng quan tâm như vậy, bị thương nghiêm trọng một chút nữa cũng đáng giá.
Ăn xong cháo, Hàn Như Liệt chống má mỉm cười nhìn Cô Lăng Nguyệt:" Cũng lâu rồi mới ăn được cháo của Nguyệt Nhi." Lần trước giải độc cho hắn, nàng cũng nấu cháo cho hắn dùng, mùi vị đó ngon đến nổi hắn có thể thề nói đây là bát cháo ngon nhất trên đời, cho dù về sau hắn có nếm qua rất nhiều đầu bếp nấu cháo nổi tiếng, cũng không có mùi vị tốt giống như Cô Lăng Nguyệt làm, có lẽ mùi vị kia trên thế gian cũng chỉ có nàng một người mới có thể làm được đi.
Trong mấy ngày kế tiếp, Cô Lăng Nguyệt tỉ mỉ chiếu cố Hàn Như Liệt, khiến cho Hàn Như Liệt có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, Hàn Như Liệt cảm nhận được tâm tình nàng có sự biến hóa, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
Mặc dù ở trước mắt Cô Lăng Nguyệt hắn da mặt thật dầy cũng không thể hỏi ra tới, nhưng mà hắn cũng có chút hưởng thụ mấy ngày này, cho dù nàng chỉ là bởi vì áy náy mà chăm sóc hắn, mấy ngày này cũng là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc sống của hắn.
Thương thế của Hàn Như Liệt dưới sự chăm sóc của Cô Lăng Nguyệt khôi phục rất nhanh, chẳng thứ hắn cao hứng nhất chính là được ăn đồ Cô Lăng Nguyệt nấu, không chỉ vì mùi vị mà có nhiều món lần đầu tiên trong đời hắn ăn được, mà Hàn Dạ qua mấy ngày nay cũng đã quen thuộc với Cô Lăng Nguyệt, cho nên vô cùng tự nhiên ngồi xuống bàn ăn đồ ăn nàng nấu.
Ngay lúc ba người ăn cơm tối, vang lên tiếng gõ cửa.
"Cốc, cốc, cốc." Cô Lăng Nguyệt mở cửa phòng vừa nhìn, thì ra là lão giả ở lầu bốn bán lò luyện đan: "Ngài đã tới, mau mời vào." Mấy ngày qua, nàng vẫn đều đang chờ ông đến, vốn là ngày mai bọn họ muốn rời đi, nếu như ông còn không có tới mà nói, Cô Lăng Nguyệt cũng chỉ có thể dừng lại thêm một thời gian ngắn, không nghĩ tới hôm nay ông lại tới.
Bởi Cô Lăng Nguyệt khuôn phục dung mạo vốn có cho nên lão giả không nhận ra nàng, Cố Lăng Nguyệt cũng hiểu điều này cho nên liền mở miệng giải thích. Sau đó bọn họ bắt đầu trò chuyện, đương nhiên đề tài xoay quanh lò luyện đan kia.
Lão giả đó tên là Phương Vũ Xuân, còn lò luyện đan này tên là Cửu Long chuyển thiên lô.
Khi nghe cái tên đó, trong lòng Cô Lăng Nguyệt không khỏi kinh ngạc: Đây không phải là lò luyện đan mà Mộ Chi Ly đạt được sao?
Bởi vì không nhớ hết nguyên tác cho nên Cô Lăng Nguyệt không biết Mộ Chỉ Ly đạt được nó khi nào, chỉ nhớ đại khái là được nàng ta đạt được nó ở trong thành Ngãi Y này mà thôi. Không ngờ, nàng lại vô tình đạt được cơ duyên vốn thuộc về nữ chủ.
P/S: Ban đầu ta cũng không có dự định để cho Cô Lăng Nguyệt có được Cửu Long chuyển thiên lô đâu, chẳng qua xem lại tình tiết của Y Thủ che thiên mới biết Mộ Chỉ Ly có thể lên được lầu 4 là nhờ vào Hàn Như Liệt. Mà hiện tại quan hệ của Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly chỉ tốt hơn người xa lạ một chút. Cho nên nghĩ nếu Mộ Chỉ Ly không lên được lầu 4 làm sao phá được phong ấn của lò đan này, vì không muốn món đồ tốt này tiếp tục bị phong ấn ta đành làm như thế.
Kế tiếp, Cô Lăng Nguyệt chuyên chú nghe tiền bối Phương Vũ Xuân nói ra mọi điều về Cửu Long chuyển thiên lô, rồi hứa hẹn với tiền bối Phương Vũ Xuân nếu bản thân luyện chế ra cực phẩm cửu giai đan dược để làm cho chín con rồng này sẽ xoay tròn, dũ phát linh động, thì nhất định sẽ cho tiền bối chứng kiến.
Cô Lăng Nguyệt hỏi thêm lai lịch của lò luyện đan biết nó thuộc về gia gia của tiền bối Phương Vũ Xuân, gặp được Cửu Long chuyển thiên lô bị nó chọn làm chủ nhân. Nói đến gia gia của tiền bối là một người cực kì có thiên phú luyện đan mà thế gian khó ai sánh bằng, sau một lần gặp phải nguy hiểm bất hạnh qua đời, Cửu Long chuyển thiên lô này cũng lựa chọn phong ấn mình, mà gia gia của tiền bối cũng không nghĩ nên mai một Cửu Long chuyển thiên lô.
Vì ý nguyện của gia gia của tiền bối Phương Vũ Xuân, cha của tiền bối một mực tìm kiếm người có thể giải trừ phong ấn của Cửu Long chuyển thiên lô, mà ông vẫn không tìm được, chuyện này liền rơi vào trên người của tiền bối, lúc tiền bối cho rằng cũng không cách nào tìm được, thì Cô Lăng Nguyệt -nàng lại xuất hiện.
Kế tiếp, Phương Vũ Xuân cùng bọn họ nói rất nhiều chuyện, giới thiệu vinh quang của Cửu Long chuyển thiên lô, khiến cho Cô Lăng Nguyệt cũng hiểu rõ thêm mấy phần, đồng thời cũng càng thêm có thể hiểu được Cửu Long chuyển thiên lô này.
Cuối cùng ở trên vấn đề giá tiền, Phương Vũ Xuân nói chỉ cần hai mươi vạn kim tệ, nhiều một phần cũng không thu, Cô Lăng Nguyệt biết Phương Vũ Xuân sợ nàng khi biết giá trị của đan lô mà định trả thêm liền nhanh miệng nói trước, biết được dụng ý của tiền bối Cô Lăng Nguyệt đưa đủ kim tệ thế nhưng trong lòng ghi tạc lòng tốt này.
Trước khi đi, Phương Vũ Xuân lộ ra vẻ rất tiêu sái, ông nói qua nhiều năm như vậy ông vẫn bị chuyện này trói buộc, hiện tại rốt cục dễ dàng, có thể đi làm chuyện ông muốn, chỉ là tương lai nếu như Cô Lăng Nguyệt có thể đạt tới một bước kia mà nói, phải tất yếu để cho ông tới xem.
Đợi sau khi Phương Vũ Xuân đi, Hàn Như Liệt cũng lên tiếng hỏi: "Phương tiền bối đã tới, nàng cũng không cần tiếp tục ở chỗ này chờ Phương tiền bối đến, kế tiếp nàng có tính toán gì không?"
" Ta muốn trở thành Khâu Lũy." Nói đoạn, Cô Lăng Nguyệt quay đầu nhìn Hàn Như Liệt: "Còn ngươi?"
Lần này bọn họ gặp nhau chỉ do tình cờ, kế tiếp không phải là ý nghĩa muốn chia ra rồi sao, nghĩ tới đây, trong lòng Cô Lăng Nguyệt cũng là có chút tiếc nuối.
"Nguyệt Nhi muốn đến thành Khâu Lũy, vi phu đương nhiên phải đi cùng rồi. Đoạn thời gian kế tiếp mong được Nguyệt Nhi chiếu cố." Vẻ mặt Hàn Như Liệt cười xấu xa miệng chiếm tiện nghi, hắn tựa hồ đã thành thói quen chung đụng như vậy.
Tuy trong lòng Cô Lăng Nguyệt vui vẻ, thế nhưng vẫn rất mạnh miệng: " Da mặt của ngươi dày thật."
"Ha ha" Hàn Như Liệt cười rất vui vẻ.
Cùng lúc đó, sau khi giúp tiền bối Trầm Duệ Thu châm cứu xong, Mộ Chỉ Ly trở về phòng.
" Tâm tình ngươi tốt hơn chưa?" Thiên Nhi lên tiếng hỏi thăm, không biết vì cái gì mấy ngày nay Mộ Chỉ Ly có chút quái lạ, nhất là lúc rời khỏi hội trao đổi. Ban đầu nó tưởng do không thể lên lầu 4 mà Mộ Chỉ Ly thất lạc, nhưng mấy ngày kế tiếp nó liền phát hiện có chỗ không đúng.
" Ta ổn rồi, để ngươi phải lo lắng." Mộ Chỉ Ly cười nhạt đáp, tuy không hiểu tại sao tâm tình của nàng đột nhiên thất lạc như vậy, cũng may theo thời gian phần thất lạc này dần phai mờ đi. Chờ mai sau khi thay Trầm tiền bối châm cứu một lần cuối cùng xong rồi trở về thành La Thiên, khoảng cách thời gian bắt đầu cuộc so tài cả nước cũng gần, nàng phải trở về làm chuẩn bị, nếu như bỏ lỡ có thể được không bù nổi mất.
Sáng hôm sau, đám người Cô Lăng Nguyệt liền lên đường trở về thành Khâu Lũy.
Hàn Dạ tự động tránh ra, để cho Cô Lăng Nguyệt cùng Hàn Như Liệt hai người chung đụng, hắn không thể phá hư chuyện tốt của thiếu gia được!
Dĩ nhiên, mặc dù Hàn Dạ đã tách ra, nhưng vẫn còn Bụi Thái Lang, người này trong mắt Hàn Như Liệt rất là sát phong cảnh! Bất quá thường xuyên thấy Hàn Như Liệt cùng Bụi Thái Lang tranh chấp cùng nhau, cũng khiến cho hành trình khô khan cũng tăng thêm không ít thú vị.
Trải qua nhiều ngày lên đường, Cô Lăng Nguyệt cùng Hàn Như Liệt rốt cuộc cũng đã tới thành Khâu Lũy.
Cô Lăng Nguyệt dẫn Hàn Như Liệt đến biệt viện mà nàng mua.