Y Thống Giang Sơn

Chương 248: Khai ân (hạ)




Chu Duệ Uyên là một người rất am hiểu đoán ý của người khác qua lời nói và sắc mặt. Khi nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của hoàng thượng, ông ta đã biết lời nói của mình tám chín phần đã động vào vảy ngược của hoàng thượng (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận), bậc làm vua một nước vốn dĩ là một kẻ cô độc,đứng trước vạn người mà quan sát thiên hạ, từ tốn và cẩn trọng khi nghe lời khuyên của kẻ khác. Bản thân ông mặc dù là một Thái tử Thái Sư,nhưng lời nói hôm nay chỉ có thể nói khi Long Diệp Lâm còn đảm nhiệm chức Thái tử, hiện tại gã đã trèo lên được chức Đế vương, gã sẽ không cảm thấy mình ỷ được sủng ái mà kiêu, đối với gã bất kính chứ.

Long Diệp Lâm cuối cùng đã khống chế được cơn tức giận trong lòng mình, gã chậm rãi gật đầu nói:
- Chu ái khanh, sở dĩ trẫm có ngày hôm nay, ngươi và Quyền có công lao to lớn nhất,thưởng phạt về sau thế nào,trong lòng trẫm hiểu rõ nhất.

]Chu Duệ Uyên cung kính đáp:
- Bệ hạ thánh minh.

Long Diệp Lâm nói:
- Về sau giang sơn của trẫm phải nhờ rất nhiều vào các ngươi rồi.

Chu Duệ Uyên đáp:
- Vi thần xin cung cúc tận tụy đến chết mới dừng.

Hồ Tiểu Thiên nhận được mười năm công lực của Quyền Đức An, theo tuổi của lão thái giám mà tính toán cho dù hắn có ở trong bụng mẹ luyện công đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ có thể tiếp cận được một phần năm công lực. Ban đầu Hồ Tiểu Thiên vô cùng lo lắng, sợ rằng luyện võ công của lão thái giám này, “tiểu đệ đệ” của mình càng luyện càng nhỏ, đến cuối cùng cho dù có chăm sóc bản thân thế nào cũng trở thành một tên thái giám. Nhưng rồi hắn luyện vài ngày liên tiếp, không thấy gì bất thường nên cảm thấy yên lòng hơn.

Quyền Đức An sau khi vào cung gặp Hoàng thượng liền nói với Hồ Tiểu Thiên, tính mạng của cha mẹ hắn vẫn an toàn, vì thế bảo hắn đừng lo lắng, hãy chuyên tâm tu luyện là tốt nhất.

Đã có gần mười năm công lực của Quyền Đức An, sau khi Hồ Tiểu Thiên học thêm được một số phương pháp thổ nạp, sau đó còn được trực tiếp luyện môn công phu “đề âm súc dương”. Nói thật, tu luyện môn công phu này cũng gặp áp lực tâm lý rất lớn, nếu chẳng may luyện công không được, “rút” vào rồi lại không “ra” được thì coi như hạnh phúc của đời này của hắn “Game over” rồi. Cũng may là chuyện bi thảm đó vẫn chưa xảy ra, tất cả bởi vì bất luận Hồ Tiểu Thiên tu luyện thế nào đều không thành công đem “mệnh căn tử” thu vào, hắn không kìm nổi hoài nghi có phải thứ đó của mình bình thường quá lớn hay không, |chỉ sợ rằng cả kiếp này vẫn không tu luyện được. May mà Quyền Đức An cũng không nóng vội, cũng không thúc giục hắn, mọi thứ cứ thuận theo lẽ tự nhiên là được.

Quyền Đức An không hề đề cập đến những chuyện phát sinh trên triều đình, lão ta cũng rất ít ra vào trong cung. Đa số thời gian lão đều ở trong phủ. hoặc là chỉ giáo võ công cho Hồ Tiểu Thiên, hay là ngồi tán gấu về các quy định trong nội cung. Hồ Tiểu An mặc dù cảm thấy buồn tẻ, nhưng mà hắn cũng biết là Quyền Đức An đang nói về chuyện của hắn, là chỉ cho hắn về sau biết tự bảo vệ tính mạng mình trong nội cung, cho nên hắn không dám bỏ bê, chậm chạp không nghe.

Hoàng thượng sau khi đăng cơ việc đầu tiên là miễn tội cho nhóm tội thần Hồ Bất Vi và Sử Bất Xuy, thể hiện rõ nhân đức của hoàng thượng. Ngay trong ngày đăng cơ, tân quân Long Diệp Lâm cũng chiêu cáo thiên hạ, đồng thời gã cũng không quên công khai lên án Tây Xuyên Lý Thiên Hành, nhưng cho dù lên án công khai, ai cũng biết là vị Hoàng đế mới đăng cơ này hiện tại không có khả năng để lựa chọn phát động một cuộc chiến thu phục Tây Xuyên. Huống hồ trước đây Tây Xuyên Lý Thiên Hành và nước Sa Già đã chính thức kí kết minh ước, cũng đã gả cô gái Lý Mạc Sầu cho Thập Nhị vương tử nước Sa Già là Hoắc Cách. Lý Thiên Hành có được nơi hiểm yếu là Tây Xuyên. Dưới trướng là một trăm ngàn đại quân, Đại Khang tuy rằng được cho là có hai triệu đại quân, nhưng gần 30 năm nay đã không phải đánh một trận chiến lớn nào, Long Diệp Lâm vừa mới đăng cơ, việc cấp bách cần làm là thống nhất và củng cố lại nội bộ Đại Khang, huống hồ Đại Ung phương Bắc nhăm nhe xâm chiếm đất đai của Đại Khang như hổ rình mồi, nếu bên trong Đại Khang có phát sinh chiến sự, rất khó đảm bảo rằng Đại Ung phương Bắc sẽ không kéo quân đội xuống phương Nam.

Bài trừ ngoại tất trước an nội, vị trí hoàng đế cũng chưa vững vàng, Long Diệp Lâm vừa mới đăng cơ đã phải đối mặt với đủ loại nguy cơ, may mắn rằng bên cạnh có Chu Duệ Uyên phụ tá. Chu Duệ Uyên đề xuất biện pháp chủ yếu chính là “lấy bất biến ứng vạn biến”, tạm thời vẫn làm theo chính sách chính trị của thời trước là “cố gắng không làm bất kì theo đổi nào”. Đối với quan lại thì cũng chỉ định phải làm như thế. Chính là vì chính sách này, cho nên nhóm Hồ Bất Vi, Sử Bất Xuy mới bảo toàn tính mạng của mình.

Trận mưa đầu tiên của mùa thu đã tới, nhưng công phu “Đề âm súc dương” của Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa đạt được đến tiên cảnh, thời gian Quyền Đức An đưa hắn vào cung còn không đến 10 ngày nữa, Hồ Tiểu Thiên cũng cảm thấy bản thân có chút sức ép, nếu mà luyện công không thành, chân tướng bị người khác vạch trần, sợ rằng đến lúc đó chết không chỗ đất chôn.

Quyền Đức An cũng nhận ra Hồ Tiểu Thiên bất an, ngồi ở hành lang dài nhìn những mái hiên không ngừng nhỏ xuống những giọt nước mưa rơi xuống mặt đất vỡ vụn như thể những hạt chân châu bị chặt đứt, hạ giọng nói:
- Sợ à?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta có thể sợ sao? Chết ta còn không sợ!

Quyền Đức An bật cười ha hả, lão nhấc tách trà lên, nhàn nhã thong dong tự đắc nhấp một ngụm trà, sau đó phàn nàn nói:
- Cái thời tiết khỉ gió này, vừa đúng cái thời điểm chân của ta gãy, lại bắt đầu đau âm ỷ rồi.
Lúc nói những lời này ánh mắt mới chuyển hướng nhìn sang Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nghe thấy câu nói đầy ý tứ trách cứ của lão, ho khan nói:
- Cái chân kia của ngài, lúc đó thật sự không thể giữ lại.

Quyền Đức An nói:
- Ta không trách ngươi!
Lão đem ấp trà để ở một bên, đứng dậy, chậm rãi nói:
- Còn vài ngày nữa thôi, ta sẽ đưa ngươi vào cung.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nhưng tôi còn chưa luyện thành công.

- Không sao cả, từ từ tập luyện, ta đưa ngươi vào cung, người khác vẫn tin tưởng đấy.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu chẳng may có người không tin ông, đòi nghiệm thân tôi thì sao?

Quyền Đức An bí hiểm nói:
- Cách duy nhất để giữ kín một bí mật chính là…ha ha, ngươi nhất định đã biết.

Hồ Tiểu Thiên đương nhiên biết là lão đang nói đến chính là “giết người bịt miệng”, nếu thật sự gặp phải trường hợp đó, hắn nhất định sẽ không tiếc bất kì cái giá nào để bảo vệ bí mật này. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Quyền Công Công, cha mẹ tôi hiện thật sự không sao chứ?

Quyền Đức An gật đầu nói:
- Tạp Gia vốn tưởng rằng bệ hạ sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ, dù tha cho bọn họ tội chết thì cũng không tránh khỏi kết cục bị lưu đày biên giới, nhưng thật không ngờ Chu thừa tướng lại nói hộ cho bọn họ.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không thể nào, cha của ta vốn đã sớm có mối thù truyền kiếp với ông ta, không lí nào ông ta lại ra mặt nói hộ cha ta.
Hoàng đế mới đương vị, khắp nơi số phận rất khác biệt, Chu Duệ Uyên từng bị tước chức vị làm dân thường, hiện giờ đã trở thành Thừa tướng Đại Khanh, thống lĩnh Trung thư tỉnh, trái ngược với cha của mình, phải bám víu và tranh đấu để giữ mạng sống.

Quyền Đức An nói:
- Ông ta là người lấy đại cục làm trọng.

Hồ Tiểu Thiên đầy vẻ hồ nghi, nhìn bóng lưng cùa Quyền Đức An nói:
- Quyền công công, ta có một chuyện không rõ, ngài để cho ta vào cung, chẳng lẽ chỉ vì hầu hạ hoàng thượng, vì để Hồ gia chúng tôi chuộc tội sao?

Quyền Đức An lắc đầu nói:
- Đương nhiên là không đơn giản như vậy

- Thế rốt cuộc là vì việc gì? Đến bây giờ Công công vẫn không muốn đem tình hình thực tế kể cho tôi sao?

- Đợi đến lúc ngươi có bản lĩnh sống yên ổn trong cung, Tạp Gia sẽ nói cho ngươi biết.

Hồ Tểu Thiên nói:
- Chẳng lẽ ngài không sợ, một ngày khi cánh ta cứng cáp rồi, sẽ biến thành kẻ không nghe lời sao?

Quyền Đức An mỉn cười:
- Đã từng nghĩ, nhưng không sợ.

Hồ Tiểu Thiên bất giác cảm thấy lão thái giám cười không có thiện ý gì, dường như lão đang tự tin thao túng mình. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tôi là người từ trước đến nay có ơn tất báo, ngài hãy yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không gài bẫy ngài.

Quyền Đức An cười tủm tỉm nói:
- Gài bẫy! Ta cũng không sợ!

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Trước khi vào cung, tôi có mấy lời thỉnh cầu ông.

Quyền Đức An nói:
- Nói nghe xem nào.

- Tôi muốn gặp cha mẹ tôi.

- Không được!
Quyền Đức An quả quyết cự tuyệt

Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Vậy cho tôi gặp Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng

Quyền Đức An ngẫm nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng gật đầu nói:
- Ngươi có thể gặp bọn họ, ta cũng có thể thả bọn họ, chỉ có điều ngươi nhất định phải khiến bọn họ hiểu, việc ngươi tịnh thân vào cung là ngươi can tâm tình nguyện

Hồ Tiểu Thiện nói:
- Ông yên tâm, ta biết nên làm thế nào.

Quyền Đức An nói:
- Bảo Phúc Quý dẫn ngươi đi, bọn họ vẫn luôn bị nhốt trong Hậu viên, mấy ngày hôm nay ta sai người tiếp đãi họ, cũng không làm khó bọn họ.

Phúc Quý dẫn Hồ Tiểu Thiên đi vào Hậu viên chỗ giam giữ Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng, hai người một người bị nhốt ở phía Đông, một người bị nhốt ở phía Tây, trong khoảng thời gian này Phúc Quý vẫn luôn qua đây đưa cơm cho họ, mồm miệng của tên thái giám này thật kín, tuy rằng Hồ Tiểu Thiên vô số lần hỏi gã, nhưng gã một chữ cũng không đề cập đến, nửa câu cửa miệng cũng không tiết lộ.

Hồ Tiểu Thiên cũng mặc một bộ y phục của thái giám, từ ngày hôm nay trở đi hắn sẽ bắt đầu vai diễn của mình, tuy nhiên công phu “Đề âm súc dương” chưa luyện thành, nhưng hắn đã lường trước được Mộ Dung Phi Yên chắc sẽ không chủ động nghiệm minh bản thân mình, về phần Triển Bằng, càng không quan tâm đến bộ dạng hiện tại của mình. Quyền Đức An có một câu nói không hề sai, nếu như muốn bảo vệ tính mạng của bản thân, bảo vệ gia tộc họ Hồ bình an, thì nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, kiên quyết bảo vệ bí mật này.

Trong khoảng thời gian này, Mộ Dung Phi Yên tiều tụy đi rất nhiều, vết thương ở vai của nàng mặc dù đã lành lặn nhưng kinh mạch bị Quyền Đức An đánh làm tổn thương thì vẫn chưa thể phục hồi như cũ.

Cửa phòng đóng kín nhiều ngày lại từ từ mở ra, ánh mặt trời bên ngoài rọi vào trong phòng, Mộ Dung Phi Yên nheo hai mắt lại, nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy một thân hình mạnh mẽ từ trong ánh sáng chậm rãi đi về hướng nàng. Mộ Dung Phi Yên không thấy rõ diện mạo người này thế nào, chỉ nghe thấy một giọng nói ấm áp quyen thuộc:
- Phúc Quý, ngươi ở bên ngoài đợi ta.

Nghe thấy giọng nói của Hồ Tiểu Thiên, nội tâm của Mộ Dung Phi Yên có một loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời, những giọt nước mắt trong đôi mắt đen của nàng chảy xuống.

Hồ Tiểu Thiên từ từ đến bên cạnh nàng, ngồi xổm người xuống, mượn ánh sáng yếu ớt để nhìn rõ khuôn mặt tiều tụy của Mộ Dung Phi Yên, bổng nhiên hắn cảm thấy tim mình đau nhói, hối hận. Hắn không nói gì, chỉ chầm chậm đưa tay mình ra nhẹ nhành vuốt lên mái tóc còn đang rối tung của Mộ Dung Phi Yên.

Nước mắt của Mộ Dung Phi Yên không ngừng rơi xuống, nàng cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ yếu đuối như hiện tại, mặc dù bị Quyền Đức An bắt, mặc dù thân thể bị thương nặng, mặc dù bị giam ở một căn phòng tối om không thấy mặt trời nhưng nàng đều không cảm thấy một chút tủi thân, chạnh lòng nào, cũng không cảm thấy sợ hãi. Nhưng khi ở trước mặt Hồ Tiểu Thiên, mọi sự kiên cường và dũng cảm đều bị tan rã, sụp đổ, nàng cầm lấy đôi tay của Hồ Tiểu Thiên, áp khuôn mặt xinh đẹp của nàng nằm gọn trong tay của hắn, nàng lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay hắn, cảm giác này như rất chân thật, rất ấp áp, cũng rất hạnh phúc. Trong trái tim của hai người chỉ hi vọng giây phút này sẽ tồn tại vĩnh hằng.

Đôi mắt của Mộ Dung Phi Yên dần dần thích ứng được ánh sáng, bây giờ nàng mới nhìn thấy rõ bộ y phục thái giám màu xám trên người của Hồ Tiểu Thiên, tuy nhiên nàng không nghĩ nhiều như thế, nàng chỉ chú ý đến sự an nguy của Hồ Tiểu Thiên, nàng hỏi:
- Huynh có khỏe không?

Hồ Tiểu Thiên gật đầu, tươi cười ấm áp:
- Làm sao có thể tìm thấy nơi này vậy?