Y Thống Giang Sơn

Chương 224: Thay đổi bất ngờ (hạ)




Bọn chúng không ai nói lời nào chỉ có tên tướng lĩnh đi đầu dọa nói:

- Bỏ vũ khí xuống bằng không các ngươi chết trong loạn tên.

Hai gã thị vệ chia nhau trước sau bảo vệ cho Chu Vương, về phần Hồ Tiểu Thiên, bây giờ căn bản không chú ý đến sự sống chết của hắn. Hồ Tiểu Thiên thầm kêu lên xui xẻo, hắn vốn nghĩ vận xui của hắn đã qua khi đến Tiếp Châu nào ngờ lại gặp sự tình thế này. Trong khoảng thời gian ngắn hắn nhanh chóng phân tích tình huống trước mắt, điều này không phải hiểu lầm, nếu đã biết thân phận Chu Vương mà còn vây gã nữa thì đây là chủ ý mưu phản, theo luật lệ Đại Khang là tội mất đầu, đám người này cho dù có ăn tim gan hùm gan báo cũng không dám tùy tiện như thế, sau lưng nhất định có kế hoạch chuẩn bị chu đáo.

Sau khi đến Tiếp Châu bọn họ đều tiến hành theo sắp xếp của Dương Đạo Toàn, cục diện này nhất định có quan hệ mật thiết với Dương Đạo Toàn.

Hồ Tiểu Thiên âm thầm nhắc nhở bản thân phải điềm tĩnh, hắn ho khan một tiếng khiến sự chú ý của mọi người đổ lên người hắn rồi cười nói:

Các vị huynh đệ, các người đang đùa sao? Chúng tôi được Dương đại nhân mời đến, nếu mọi người không chào đón thì để chúng tôi đi.

Hắn nhìn Chu Vương chớp mắt giả vờ muốn đi nhưng lập tức bị hai trường đao chắn đường lại.

Thủ lĩnh đi đầu quát:

- Bắt toàn bộ chúng lại cho ta.

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng quát trầm ổn nói:

- Khoan đã.

Một vị thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn đi cùng bốn gã võ sĩ nhắm phía bên này đi tới. Gã ta khoảng trên hai mươi tuổi dáng người cao to, mang thắt lưng da hổ, gã thường xuyên rèn luyện nên da gã màu đồng khỏe mạnh, mũi cao thẳng, lông mày lưỡi mác, ánh mắt sắc bén cực kỳ.

Hồ Tiểu Thiên cũng chưa từng gặp qua người này chẳng qua cảm thấy gã là người khôi ngô tuấn tú, là một anh chàng đẹp trai.

Chu Vương nhìn người nam tử kia kinh sợ nói:

- Lý tướng quân, tại sao là ngươi?

Hóa ra người trẻ tuổi kia chính là con trai của Kiếm Nam Tây Xuyên Tiết Lộ Sứ, tên Lý Hồng Hàn. Chu Vương từng ở gặp gã ở tại Tây Châu, khi đó hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Lý Hồng Hàn mỉm cười nói:

- Vì sao không thể là ta?

Hồ Tiểu Thiên cảm giác khóe môi gã nhếch lên nụ cười giễu cợt, dường như mang theo sát khí.

Chu Vương nói:

- Lý Hồng Hàn, ngươi nói thế là có ý gì? Phụ hoàng ta đối đãi với Lý gia các ngươi không tệ, vậy mà ngươi dám mang binh đến vây bổn vương, chẳng lẽ ngươi muốn mưu phản sao?

Hồ Tiểu Thiên nghe Chu Vương gọi tên Lý Hồng Hàn trong lòng có chút kinh hãi, bà mẹ nó, người này là anh vợ tương lai của hắn, gã ta đến Tiếp Châu khi nào vậy ta? Không ngờ dám dẫn binh bao vây Chu Vương, chẳng lẽ gã không sợ cả nhà bị tru di cửu tộc sao? Nhìn thấy sát khí trong mắt Lý Hồng Hàn đầu óc Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng hiểu ra, tiêu rồi, mưu phản rồi, hôm nay quả nhiên Lý Hồng Hàn muốn làm phản.

Tên thị vệ bên trái Chu Vương nổi giận vung đao nhằm phía Lý Hồng Hàn nói:

- Ta giết chết tên nghịch tặc này.

Tên thị vệ bên cạnh Lý Hồng Hàn định tiến lên ngăn cản, lại nghe Lý Hồng Hàn lạnh lùng quát:

- Tránh ra.

Gã ta nhanh như chớp rút thanh trường kiếm phi nhanh đến trước, tất cả mọi người không ai thấy rõ được động tác của gã, đã thấy Lý Hồng Hàn tra kiếm vào vỏ.

Ngực tên thị vệ kia bị xuyên thủng vẫn duy trì động tác chồm người lên trước, trong phút chốc máu tươi từ lồng ngực y phun trào ra ngoài, vẻ mặt đầy kinh hãi không hiểu gì cả, thân hình to lớn ngã ngào lên mặt đất, máu tươi chảy thành một vũng lớn.

Chu Vương nhìn thấy cảnh tượng này sợ đến mức chút nữa đã ngất đi, tên thị vệ bên cạnh gã nhanh chóng thả kiếm ra hai đầu gối quỵ xuống run giọng nói:

- Ta nguyện quy thuận Lý tướng quân…..

Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy đám người này bình thường tự xưng là anh hùng không sợ chết, cam tâm vì chủ nhân mà nhảy vào biển lửa, dù có hy sinh tính mạng cũng không hối tiếc, thế nhưng khi sự sống chết trong gang tất thì sợ hãi vô cùng khiến hắn không khỏi khinh miệt, hắn nhớ lại gia đinh bên cạnh hắn phần lớn cũng là thành phần thế này. Con người ai cũng thế, không ai không sợ chết, nhìn cục diện trước mắt đã biết được Lý Hồng Hàn mưu phản là chính xác, điều này cũng xác định được Lý Hồng Hàn mưu phản chưa chắc là hành vi cá nhân, nhạc phụ tương lai của hắn Kiếm Nam Tây Xuyên Tiết Độ Sứ Lý Thiên Hành không thể không biết việc này, nếu ông ta không bày mưu đặt kế thì Lý Hồng Hàn tuyệt đối không dám làm như vậy. Liên tưởng đến biểu hiện của Dương Đạo Toàn khi bọn họ đến Tiếp Châu, Hồ Tiểu Thiên lại kinh sợ, có lẽ không chỉ Lý gia phản mà ngay cả những bộ máy phía dưới Tây Xuyên do Lý Thiên Hành thống trị đều phản cả.

Nhìn đủ loại dấu hiệu cho thấy Dương Đạo Toàn cũng giúp một phần, nói cách khác việc này Dương Đạo Toàn đã sớm biết, mưu phản xem ra đã đúng rồi, lão nhạc phụ tương lai không ngờ đã phản lại triều đình, chẳng lẽ lão muốn độc chiếm Tây Xuyên, tự lập làm Vương ư!

Lý Hồng Hàn nheo mắt nhìn tên thị vệ đang quỳ gối, gật gật đầu rồi nhanh như chớp rút thanh trường kiếm của gã đâm vào ngực tên thị vệ kia. Hành động của gã thật sự ngoài dự đoán của Hồ Tiểu Thiên, thật không thể tưởng được người như gã lại ra tay độc ác như thế, tên thị vệ kia ôm ngực rồi ngã xuống, ánh mắt đau đớn bất ngờ.

Lý Hồng Hàn lạnh lùng nói:

- Cuộc đời ta hận nhất những kẻ tiểu nhân bán chủ cầu vinh.

Ánh mắt lại một lần nữa nhìn lên mặt của Chu Vương Long Diệp Phương, rốt cuộc Long Diệp Phương cũng không kiềm hãm được sự sợ hãi trong lòng, gã t ngồi bịch trên mặt đất, nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:

- Hóa ra….Hóa ra các ngươi liên kết hại ta…

Hồ Tiểu Thiên nghe gã nói thế thật không biết phải nói thế nào, tên chó này đúng không có óc suy nghĩ mà, mẹ nó chứ, bố đây liên kết với gã hại ngươi ư? Chuyện này căn bản không liên quan gì đến ta cả, ta mà biết Lý gia làm phản thì không chỉ không theo ngươi tới đây, mà ngay cả Tây Xuyên cũng không dám tới, nhanh chóng chuồn cho nhanh rồi.

Lý Hồng Hàn nói:

- Chu Vương điện hạ, nếu ngươi muốn sống thì phải phối hợp với ta.

Gã khoát tay áo nói:

- Dẫn Chu Vương điện hạ về phòng nghỉ ngơi.

Nhanh chóng có hai người đến lôi Chu Vương đang sợ hãi ngồi dưới mặt đất đứng lên, đưa gã về phòng nghỉ ngơi, lại có người thu thập hai thi thể sạch sẽ.

Hồ Tiểu Thiên đứng đó thủy chung không nói gì, trong đầu hắn đang lẳng lặng tính toán sách lược ứng đối.

Sau khi tất cả mọi người đi, trong Cảnh Dật Các chỉ còn lại Lý Hồng Hàn và Hồ Tiểu Thiên. Lý Hồng Hàn quan sát Hồ Tiểu Thiên, khóe môi gã toát ra nụ cười thản nhiên:

- Ngươi chính là Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, tuy tận mắt nhìn thấy cảnh máu tanh đổ xuống nhưng hắn vẫn mang biểu hiện tự nhiên, hắn ôm quyền nói:

- Bái kiến Lý đại ca.

Về tình về lý hắn phải gọi gã hai tiếng đại ca. Lý Hồng Hàn là anh vợ tương lai của hắn, tuy nhiên việc đó là quá khứ rồi, hiện giờ Lý gia mưu phản, cha hắn dù có thế nào cũng không làm thông gia với tên nghịch tặc. Nghĩ đến phụ thân, trong lòng Hồ Tiểu Thiên trầm xuống, lần này sự tình Lý gia mưu phản thật sự không biết mang lại cho phụ thân hắn bao nhiêu ảnh hưởng đây.

Phụ thân ở kinh thành, mặc dù hắn có lo lắng cũng không giúp đỡ được gì, nhưng lo lắng không yên tâm là điều tất nhiên.

Lý Hồng Hàn mỉm cười nói:

- Từ Thanh Vân hộ tống Chu Vương đến đây có lẽ gặp rất nhiều vất vả.

" Tuy vất cả nhưng không gặp nguy hiểm". Hồ Tiểu Thiên thầm than, hắn vốn tưởng khi đến Tiếp Châu những vất vả sẽ qua đi, những ngày yên lành sẽ tới, nào ngờ trên đường từng đợt từng đợt nguy hiểm nhưng không thể tưởng được nơi nguy hiểm nhất chính là ở Tiêp Châu này. Lý gia mưu phản, mưu sĩ hàng đầu của Lý gia là Trương Tử Khiêm hẳn không thể không biết chút tin tức gì, lão già này thật sự âm hiểm, khi ở Thanh Vân không ngờ lại không hé lộ chút tin tức nào, thủy chung giấu diếm hắn, mẹ nó chứ, lão hồ ly ngươi đã khiến ta đây phải chịu khổ phen này rồi.

Lý Hồng Hàn nói:

- Phụ soái thường xuyên khen ngợi ngươi trước chúng ta, kể từ khi biết ngươi đến Tây Xuyên ta vẫn muốn gặp ngươi, chỉ tiếc có quá nhiều chuyện nên không có cơ hội.

Hồ Tiểu Thiên cười nói:

- Đệ mới đến Thanh Vân mãi cũng chưa giải quyết xong hết chuyện, vốn muốn đến Tiếp Châu bái kiến Lý bá bá nhưng việc quá nhiều, đến lúc này cũng chưa đâu vào đâu cả, nói ra làm vãn bối thật sự thất lễ quá.

Lý Hồng Hàn thầm khen tên tiểu tử này khôn khéo, đối với việc vừa rồi cũng không hề đề cập tới, cứ như là chuyện rất nhỏ nhặt. Lý Hồng Hàn nói:

- Cha ta rất muốn gặp ngươi, trước khi ta đến Tiếp Châu, người dặn ta nếu gặp được ngươi nhất định phải mời ngươi đi Tây Xuyên một chuyến.

Hồ Tiểu Thiên liên tục gật đầu nói:

- Tất nhiên rồi, đệ nên đi thăm Lý bá bá một chuyến.

Tình thế như thế này sao hắn có thể phản đối được.

Lý Hồng Hàn nói:

- Tiểu Thiên, ta cho người bày tiệc rượu ở Lãm Nguyệt Lâu, chúng ta cùng đi đi.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Được, tốt quá, chỉ là quần áo này của đệ không đủ long trọng, đệ phải đổi trang phục rồi mới đến được.

Lý Hồng Hàn cũng không ngăn cản mỉm cười nói:

- Ngươi cứ đi đi.

Hồ Tiểu Thiên đi về phía gian phòng của mình, mặc dù Lý Hồng Hàn không đồng hành cùng hắn nhưng gã phái hai thân tín đi theo sau Hồ Tiểu Thiên, trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, tên này quả giả dối. Hắn trở về phòng đóng cửa phòng lại, tìm hành lý của mình, nhanh chóng thay đổi trang phục, những gì cần thiết hắn mang theo người trong đó có Đan Thư Thiết Khoán của Hồ gia, còn mang theo lệnh bài của lão thái giám An Đức Toàn đưa cho hắn, còn những thứ không quan trọng khác đều bỏ qua. Nhanh chóng hắn xem qua cách sử dụng mặt nạ da người mà Tần Vũ Đồng đưa cho hắn, lấy mặt nạ giấu kỹ trong người, sau đó đốt bức thư kia đi.

Hắn ra ngoài phát hiện ra hai gã thân tín của Lý Hồng Hàn vẫn đang đứng bên ngoài theo dõi, xem ra Lý Hồng Hàn đối với hắn vô cùng cảnh giác, sợ hắn chạy trốn cho nên mới phái người theo dõi hắn như thế.

Hồ Tiểu Thiên thật sự không biết nên làm thế nào, trong tình huống trước mắt muốn chạy trốn còn khó hơn lên trời, chỉ có thể từng bước tiến một bước tìm cơ hội thích hợp mà chạy trốn thôi.

Khi đi qua hoa viên Hồ Tiểu Thiên theo bản năng hắn nhìn thoáng qua phòng Chu Vương, không biết gã lúc này thế này thế nào rồi. Lý gia mưu phản không có bất kỳ dấu hiệu nào, lại không biết tại sao bọn họ lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này. Điều duy nhất Hồ Tiểu Thiên có thể kết luận chính trong nội bộ triều đình Đại Khang đã xảy ra việc đại sự, hắn thật không biết chuyện này có ảnh hưởng đến cha mẹ hắn không, nghĩ đến điều này lòng hắn lại nóng như lửa đốt.