Ánh mắt của Liễu Đương Quy và Chu Văn Cử cùng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Huyền Thiên Quán là một trong ba đại y quán của Đại Khang, đứng đầu Đại Khang Hạnh Lâm, là thầy thuốc trong thiên hạ kính trọng và ngưỡng mộ. Nếu đúng như lời đồn đại lão thật sự xuất thân từ Huyền Thiên Quán vậy thì y thuật của lão quả thực không tầm thường.
Chu Văn Cử thầm hổ thẹn. Từ trước tới giờ người khác đều cho ông ta là đệ nhất thần y Tây Xuyên. Lúc đầu ông ta không cho là đúng, nhưng sau đó có nhiều người nói, trong tiềm thức ông ta cũng dần dần thừa nhận sự thật này. Thực tâm mà nói, trong mắt ông ta, ở Tây Xuyên ít có người trình độ có thể ngang với mình. Nhưng sau khi gặp Hồ Tiểu Thiên, sự tin tưởng vào kinh nghiệm mấy chục năm tích lũy của ông ta đã bị đả kích nghiêm trọng, thậm chí sinh ra hoài nghi đối với y thuật của chính mình. Bây giờ còn nghe nói trong thị trấn lân cận của Miêu trại có một vị cao thủ y đạo từng tọa đường ở Huyền Thiên Quán, trong lòng càng cảm thấy hổ thẹn hơn.
Kì thực ban đầu ông ta sớm có thể rời đi rồi. Sở dĩ quyết định ở lại thêm mấy ngày, chính là muốn tìm cơ hội nghiên cứu một chút y thuật với Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên khiến ông ta nhận thức đến một lĩnh vực toàn toàn mới chưa từng có.
Trước mặt Liễu Đương Quy, Chu Văn Cử có mấy lời cũng không tiện hỏi kỹ. Đợi đến lúc cha con Liễu Đương Quy đi rồi, ông ta mới hỏi nhỏ:
- Hồ đại nhân, xin hỏi tại sao ngài lại bị thương? Chẳng lẽ là đám tặc hôm qua?
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Hiện tại chưa rõ ràng lắm, bắt sống hai tên, đã nhốt vào trong nha môn rồi. Một lát xem có hỏi ra được cái gì không.
Hắn chuyển chủ đề:
- Hôm qua sau khi trở về Chu tiên sinh có gặp qua Vạn viên ngoại chưa?
Chu Văn Cử nói:
- Đã gặp. Y hỏi ta tối qua đã gặp chuyện gì. Ta tuân thủ lời dặn dò của đại nhân, không tiết lộ nửa lời.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu. Nếu Chu Văn Cử chưa nói, chuyện này khẳng định là Chu Hưng nói ra. Xem ra tên tiểu dược đồng này của Chu Văn Cử này thật đúng là không giữ miệng.
Chu Văn Cử cảm giác được trong câu nói của Hồ Tiểu Thiên có chút bất thường. Nhỏ giọng nói:
- Hồ đại nhân, có phải ngài gặp phiền toái gì hay không?
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Không có gì. À đúng rồi! Sao không thấy Chu Hưng?
Chu Văn Cử lập tức hiểu ý của hắn. Hắn đang nghi Chu Hưng để lộ tin. Chu Văn Cử nói:
- Chu Hưng sớm đã bị tôi đuổi về Tiếp Châu rồi. Cơ bản là nó không có cơ hội gặp mặt Vạn viên ngoại.
Hồ Tiểu Thiên nghe ông ta nói vậy vậy, trong lòng không khỏi bắt đầu cảm thấy hoang mang. Nếu như tất cả những lời Chu Văn cử nói là thật, như vậy Vạn Bá Bình căn bản cũng không nhận được bất cứ tin tức gì từ chỗ bọn họ. Vậy từ đâu mà lão biết tối qua đã xảy ra chuyện? Cuối cùng thì trong bọn họ ai là người nói dối?
Hồ Tiểu Thiên cũng không tiếp tục truy vấn. Nói lảng sang chuyện khác:
- Nhị công tử sao rồi?
Chu Văn Cử nói:
- Tốt hơn nhiều rồi, cơ thể bình phục rất nhanh, chỉ có điều chuyện đã qua chưa nhớ lại chút nào.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không nhớ được có lẽ là một điều tốt. Quá khứ của hắn không phải là người tốt lành gì. Nếu trải qua chuyện lần này có thể tươi sáng hơn, ngược lại coi như là một việc thiện.
Việc thiện đương nhiên là chính bản thân hắn.
Chu Văn Cử đối với quan điểm của Hồ Tiểu Thiên không dám gật bừa. Nếu một người mất đi tất cả hồi ức, ngay cả cha mẹ thê tử cũng không nhận ra, như vậy kẻ đó còn sống thì có ý nghĩa gì? Chỉ có điều những lời này y sẽ không nói ra trước mặt Hồ Tiểu Thiên. Hạ giọng nói:
- Ta chuẩn bị ngày mai rời khỏi Thanh Vân.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Rời khỏi cũng tốt. Gần đây chuyện ở Thanh Vân thực sự quá nhiều. Chu tiên sinh lại đắc tội với đám sơn tặc kia. Ở lại nơi này vẫn còn có chút nguy hiểm.
Chu Văn Cử nói:
- Chỉ tiếc không có nhiều thời gian nghiên cứu y thuật với Hồ đại nhân.
Hồ Tiểu Thiên cười, nói:
- Sau này có cơ hội, ta nhất định là sẽ đi Tiếp Châu, Chu tiên sinh nếu có thời gian cũng có thể quay lại Thanh Vân. Thanh Vân không phải tiếp tục loạn mãi, tất cả mọi thứ sẽ bình ổn trở lại.
Chu Văn Cử mỉm cười gật đầu, chẳng hiểu tại sao, ông ta đối với người thanh niên trước mặt này tràn đầy tin tưởng, cảm giác trên đời này không có chuyện gì có thể quật ngã hắn.
Sau khi Mộ Dung Phi Yên đưa hai tên thích khách vào phòng giam trở về, nhìn Hồ Tiểu Thiên đang từ trong phòng đi ra, không biết cây gậy trong tay lấy từ đâu, bước đi khập khiễng. Xem ra mũi tên trên mông cũng không nghiêm trọng. Nhớ tới cái mông nhẵn bóng của Hồ Tiểu Thiên, khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Phi Yên nóng bừng lên. Nàng cố ý cúi đầu nhìn dưới chân, để tránh Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của mình.
Cũng may Hồ Tiểu Thiên không để ý đến sức mặt của nàng, nhỏ giọng nói:
- Sao rồi? Có phải người đã đưa tới rồi?
Mộ Dung Phi Yên gật đầu một cái nói:
- Đã nhốt lại rồi. Theo ý của ngươi đã nhốt cùng một chỗ với Chu Bá Thiên. Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, không ta sẽ nhìn chằm chằm đấy.
Hồ Tiểu Thiên chỉ chỉ phòng chứa củi nói:
- Ta đi xem vị bổn gia của ta một chút.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Xem hắn để làm gì?
Hồ Tiểu Thiên thần thần bí bí ghé bên tai Mộ Dung Phi Yên, nói:
- Chuẩn bị thả gã.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Thả gã? Ngươi đúng là đau lòng vị Bổn gia này.
Hồ Tiểu Thiên, nói:
- Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt. Ta sai Liễu Khoát Hải đi theo gã, xem gã chạy đi đâu. Nếu như gã và đồng đảng có liên lạc, một mẻ hốt gọn bọn họ.
Mộ Dung Phi Yên biết rằng Hồ Tiểu Thiên không dễ dàng thả Hồ Kim Ngưu, gật đầu nói:
- Thì ngươi nhiều mưu ma chước quỷ mà.
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Về phần Hắc Thạch Trại vẫn cần tìm người theo dõi, chú ý hướng đi của dám sơn tặc kia. Chỉ cần bọn họ dám cả gan rời khỏi Hắc Thạch Trại, chúng ta liền động thủ bắt người. Cần phải một mẻ tóm gọn bọn chúng.
Mộ Dung Phi Yên nhíu nhíu mày nói:
- Chuyện này chỉ sợ khó làm được. Nếu Mông Tự Tại ra tay cứu Diêm Bá Quang, cũng sẽ không mặc kệ để hắn bị chúng ta bắt đi.
Hồ Tiểu Thiên cười lạnh nói:
- Bọn chúng đang đường hoàng ở trong Hắc Thạch Trại, chúng ta tự nhiên sẽ không cần động thủ. Ta không tin bọn chúng có thể ở lại trong đó cả đời. Chỉ cần bọn chúng rời đi. Chính là lúc chúng ta ra tay.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Chỉ có điều, chúng ta hình như không có nhiều người có thể sử dụng.
Hồ Tiểu Thiên mới tới Thanh Vân, đối nghịch với quan lại và nơi chốn ở Thanh Vân. Trong nha dịch này phóng tầm mắt ba thước cũng không có bao nhiêu người có thể tin được.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Cô không cần lo lắng, ta tự có sắp xếp!
Trong lòng hắn đã chọn được người thích hợp. Thủ hạ của Tiêu Thiên Mục ở Hồng Liễu Trang nhân tài vô kể. Việc này đúng khéo giao cho bọn họ làm.
Ngay trước mắt mà nói, mặc dù bắt giam Hồ Kim Ngưu cũng không nảy sinh bất kì tác dụng gì. Trải qua chuyện này Hồ Tiểu Thiên có thể nhận định, địa vị cả gã ở núi Thiên Lang cực kì bình thường, thuộc loại nhân vật bà nội không đau, bà ngoại không thương. Sống chết của gã căn bản không ai chú ý. Thậm chí ngay cả mấy người huynh đệ kết nghĩa của gã cũng không có hứng thú nghĩ cách cứu viện gã.
Giam giữ Hồ Kim Ngưu vào phòng củi, thật cũng không có oan ức. Hồ Tiểu Thiên giao phó cho Lương Đại Tráng phải chiêu đãi gã ăn uống tử tế. Gã có thể nói ra chuyện Đan Thư Thiết Khoán, hẳn là có chút ngọn nguồn gì đó với Hồ gia hắn.
Trải qua một ngày nghỉ ngơi, tinh thần của Hồ Kim Ngưu cũng khôi phục rất nhiều. Chứng kiến Hồ Tiểu Thiên quay về, gã có chút lo lắng :
- Thế nào? Thiếu Đông Gia của chúng ta sao rồi?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Thật sự là làm khó ngươi rồi, tự mình ốc còn không mang nổi mình ốc, lại còn quan tâm đến an nguy của tên hái hoa tặc kia.
Hồ Kim Ngưu cũng không phải quan tâm Diêm Bá Quang. Nguyên nhân chính là nếu Diêm Bá Quang chết. Bọn họ có trách nhiệm bảo vệ Diêm Bá Quang toàn bộ sẽ bị chôn cùng.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hắn còn sống, cái mệnh này xem như được bảo vệ. Chỉ là vị tiểu Tứ tiểu thư đó của các ngươi nói một đằng làm một nẻo, không có hết lòng tuân thủ giao kèo, giao Vạn Đình Xương cho ta.
Hồ Kim Ngưu có chút vội vàng, hỏi:
- Bọn họ có nói chuyện của ta không?
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu.
Hồ Kim Ngưu vẻ mặt thất vọng, chán nản nói:
- Bổn gia, ngươi dự định xử trí ta như thế nào?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đương nhiên là đưa vào quan phủ. Với tội lỗi của ngươi, tra hỏi cũng không phải tra hỏi rồi, nhất định là tiền trảm hậu tấu.
Lần này Hồ Kim Ngưu không ngờ không hề cầu xin tha thứ. Gã buồn bã thở dài nói:
- Cũng được. Ngươi làm vậy cũng không có gì chê trách. Chỉ có điều tội nghiệp mẹ ruột của và con của ta, không có người nào chiếu cố.
Hồ Kim Ngưu hiểu, chỉ cần bị đưa vào quan phủ, đó chính là con đường chết của bản thân mình. Nghĩ đến đây gã không nén được nước mắt ròng ròng.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy gã như thế, cũng tin tưởng gã không phải đóng kịch, nhẹ giọng nói:
- Sớm biết như thế, lúc trước sao lại làm?
Hồ Kim Ngưu nói:
- Bổn gia, tuy rằng người là quan ta là kẻ tặc. Nhưng nếu như chúng ta đã quen biết, chính là có duyên, ta cầu xin ngươi một việc được không?
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ: “Hồ Kim Ngưu này thật là thú vị. Chẳng lẽ muốn đem mẹ già, con nhỏ gửi gắm cho mình?” Mặc dù là người trong họ, cũng không có phần giao tình này đâu, gã này thật là liều lĩnh.
Hồ Kim Ngưu rưng rưng nói:
- Dương gia ở thành Tây có một bãi tha ma. Ngươi đến chỗ đấy sẽ thất một cái Phong Vũ Đình. Bên phải Phong Vũ Đình có một con đường nhỏ. Dọc theo Phong Vũ Đình đi vào bên trong. Ngôi mộ số mười ba chính là mộ của cha ta.
Hồ Tiểu Thiên càng nghe càng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Hoá ra gã này thật sự coi mình là bổn gia rồi. Đây rõ ràng là muốn nhắn nhủ giao phó hậu sự.
Hồ Kim Ngưu nói:
- Cha ta tên Hô Bất Thành… Năm năm trước lúc chôn ông ấy, ta không có tiền mua quan tài, cũng không có tiền lập bia, liền tìm tảng đá tự tay khắc hai chữ. Nhưng khắc đến một nửa, cái đục bị ta nện vỡ rồi. Cho nên trên hòn đá kia chỉ có hai chữ…Hồ Bất…
Nói tới đây Hồ Kim Ngưu xúc động không kìm chế được lòng mình, nước mắt như những hạt đậu tương lã chã rơi.
Hồ Tiểu Thiên cố nén cười. Gã này cũng là người chất phác, lòng dạ cũng không quá xấu.
Hồ Kim Ngưu nói:
- Ta thật là bất hiếu. Ta cũng coi như bảy phần nam nhi, ngẫm lại ngay cả tấm bia ta lập cũng không nổi, còn tiếp tục sống có ý nghĩa gì. Nhưng ta đây không thể chết, chết rồi thì ai chăm sóc mẹ đây? Vì thế ta mới vào rừng làm tặc...
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Hồ Kim Ngưu lau nước mắt nói:
- Bổn gia à. Ngươi đi đào chỗ bia mộ kia, ta không hề lừa ngươi. Đan Thư Thiết Khoán của gia tổ truyền thừa đã được ta chôn ở dưới đó.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên chấn động. Cái này với hắn mà nói là một niềm vui ngoài ý muốn. Không thể ngờ rằng Đan Thư Khuyết Thoán trong nhà bị mất đi nay lại tìm được. Nhưng nghĩ lại cơ bản là cũng không có khả năng. Theo như lời Hồ Kim Ngưu thì Đan Thư Thiết Khoán là từ đời tổ tông truyền lại. Cha của Hồ Kim Ngưu - Hồ Bất Thành đã chết năm năm. Nhưng Đan Thư Thiết Khoán nhà mình bị mất không đến ba tháng, chẳng lẽ Đan Thư Thiết Khoán này có hai phần? Càng không có khả năng? Trong đó nhất định có một phần là bản phục khắc, hàng giả!
Tuy nhiên bất kể phần Đan Thư Thiết Khoán này có phải là hàng giả hay không, có thể kết luận một điều, Hồ Kim Ngưu khẳng định là có quan hệ mật thiết với lão Hồ gia bọn hắn, là bổn gia thật sự.