Triệu Thất bị doạ sợ hết hồn, hắn không nghĩ rằng Lưu Thanh có thể mở miệng nói nhanh như vậy.
Bây giờ Nhạc Thính Tùng đang điều tức, một khi Lưu Thanh khôi phục như cũ, bản thân mình khẳng định không đánh lại gã, thời điểm đó hai người đều gặp phải tai ương. Nghĩ tới đây, Triệu Thất nhanh chóng chống đỡ một cành cây, chấm phẩy chấm phẩy chạy đi nhặt về dây thừng rải rác trên đất, dự định trói Lưu Thanh lại trước rồi nói.
Đám dây thừng cũng không biết đã bị vứt ở đây bao lâu, có mấy sợi vừa kéo liền đứt. Triệu Thất tìm một hồi, lấy ra mấy sợi rắn chắc, nơm nớp lo sợ đi về phía Lưu Thanh.
Không ngờ, mới vừa kè sát vào, Lưu Thanh liền phát ra tiếng rên rỉ suy nhược. Triệu Thất bạo gan, trước tiên bóc rơi mảnh vải rách đắp trên mặt gã, lại phát hiện sắc mặt Lưu Thanh trắng bệch, bộ dạng thống khổ.
Lại nhìn xuống dưới, bên hông gã rịn ra không ít máu, trên đất cũng có vài vệt.
“Vết thương, nứt ra rồi…” Hơi thở Lưu Thanh mong manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay trần thế, “Khí lực cuối cùng của ta đều dùng để mở á huyệt… Nếu ngươi không giúp ta, ta sẽ chết.”
Trông thế kia cũng không giống giả bộ, Triệu Thất cẩn thận dùng cành cây đâm đâm mũi của gã, vẻ mặt Lưu Thanh càng thêm thống khổ, vẫn không nhúc nhích như cũ.
Triệu Thất yên tâm.
“Ngươi có chết hay không thì liên quan gì đến lão tử? Thù mới hận cũ tính cùng luôn, tha cho cái mạng chó nhà ngươi, ta chính là người lương thiện rồi!”
Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn nghĩ lại, gạt từ trong tàn lửa ra chút tro, trét lên vết thương trên người Lưu Thanh để cầm máu.
“Khát… Ta rất khát.” Lưu Thanh hí lên.
Triệu Thất lườm gã một cái, không thèm phản ứng.
“Ôi, người khác bị thương, có người băng bó đút cơm. Ta chảy nhiều máu như vậy, không những bị điểm huyệt, ngay cả ngụm nước cũng không được uống, thực sự là cực kỳ bi thảm ahuhu. Nói không chừng, ta chết rồi biến thành quỷ khát, mỗi ngày rên rỉ bên tai kẻ không cho ta uống nước là, ta khát, ta khát…”
“Câm miệng ngươi lại, khát nước còn nhiều lời như vậy. Cẩn thận Diêm Vương chê ngươi phiền rồi rút đầu lưỡi ngươi đấy!”
Triệu Thất oán hận nói. Nhưng quả thật hắn bị Lưu Thanh làm sợ đến nổi da gà, không thể làm gì khác hơn là dùng lá cây múc nước mưa, rót vào trong miệng gã.
Uống hết nước, Lưu Thanh chép miệng một cái, mắt thấy gã lại muốn mở miệng, Triệu Thất cảnh cáo: “Đừng có mà được voi đòi tiên.”
Lưu Thanh cười: “Ta vốn đang muốn nói hơi đói bụng, nhưng bây giờ không dám nói nữa, hê hê.”
Triệu Thất hừ hừ: “Cho dù ngươi biến thành quỷ đói ta cũng không chia đồ cho ngươi ăn cho ngươi đâu. Thỏ đều là của bọn ta, không còn liên quan gì đến ngươi nữa.”
Đôi mắt đen nháy dương dương tự đắc, lại có chút tiểu nhân đắc chí rơi vào trong mắt Lưu Thanh, không khỏi khiến gã phì cười: “Kỳ thực tại hạ còn có thể chống đỡ một lúc, Triệu quản sự không cần lo lắng.”
“Ngươi là cái thá gì mà phải khiến ta lo lắng?” Triệu Thất khinh thường liếc gã một cái, tựa hồ nhớ tới cái gì, do dự một chút, nghi ngờ hỏi: “Ngươi… có phải trước đây ngươi từng gặp ta?”
Lưu Thanh ngẩn ra, sau đó cười mờ ám: “Rốt cục ngươi cũng nhớ ra rồi à? Kỳ thực chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu trước kia rồi, Bạch tiểu công tử —— ngươi còn nhớ ta đề cập tới tranh “Lăng Tuyết” không?”
Sắc mặt Triệu Thất hơi thay đổi: “Kia chẳng lẽ là…”
“Không sai, nhân vật chính trong bức tranh “Lăng Tuyết”, chính là ngươi của tám năm trước.” Lưu Thanh nói, “À, lần đầu tiên đã cùng nhiều nam nhân như vậy… Nếu không phải ta thành thạo phong nguyệt chi đạo, nhìn ra ngươi lúc đó còn là con chim non thì e rằng còn tưởng ngươi đã sớm duyệt qua vô số người —— a!”
Triệu Thất lại dùng cành cây chọc lên vết thương bên hông gã, hung ác nói: “Muốn chết cứ việc nói!”
“Ô, đừng tức giận như vậy, ta nói cũng không phải nói dối mà.” Lưu Thanh than thở, “Những chuyện kia, Nhạc thiếu hiệp không biết đúng không?”
Nằm ngoài dự liệu của gã, nghe xong lời này, Triệu Thất ngược lại rất tỉnh táo, khinh bỉ hừ một tiếng: “Muốn uy hiếp ta? Vậy ngươi đánh nhầm chủ ý rồi. Những chuyện trong quá khứ, ta sẽ nói rõ đầu đuôi cho y.”
Lưu Thanh trầm mặc một hồi, hỏi: “Vậy hoãn thúc Hoa Tín Đan thì sao?”
“Ồ, ngươi cũng biết không ít nhỉ?” Triệu Thất lười biếng nói, “Sợ bị người khác biết mới trở thành uy hiếp, ta không thẹn với lương tâm thì có sợ cái gì.”
Lưu Thanh chậm rãi nói: “Đây không phải uy hiếp, đây là giao dịch.”
Nghe ra có chuyện, Triệu Thất nhíu mày: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ngồi không cũng tẻ nhạt, không bằng nghe ta kể chuyện đi.” Lưu Thanh cười với hắn, “Ngươi nghe ta nói hết, ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện ngươi muốn biết, thế nào?”
Triệu Thất vô cảm nhìn gã một hồi, cuối cùng ngồi xuống đất, vung tay: “Có rắm mau đánh.”
Lưu Thanh cười, bắt đầu kể lại:
“Đã từng có một thiếu niên, lập chí muốn vẽ một bức tranh đông cung kiệt xuất, nổi tiếng khắp thiên hạ…”
“Ha ha, này là cái chí hướng gì thế?” Triệu Thất cười nhạo, “Không những là sắc quỷ, còn là một sắc quỷ từ hồi còn bé, lớn lên cũng biết chẳng phải loại tốt đẹp gì, nói không chừng đã sớm nhiễm phải bệnh hoa liễu, chết thành con ma rồi.”
Lưu Thanh chỉ cười khẽ, phảng phất như lâm vào hồi ức, gã nhìn Triệu Thất chăm chú, trong mắt lại có sự hoảng hốt: “Khi đó hắn không nghĩ sau này sẽ thế nào, càng không nghĩ tới khi hắn đến kinh thành lại vô tình nhìn thấy một người, người đó lấy mất hồn hắn…”
“Người đó đứng trước cửa cung, Thái tử tự mình dìu y xuống ngựa, những người khác chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Thiếu niên chưa từng thấy người nào như vậy, quả thực cho rằng y bước ra từ trong tranh… Sau đó nghe nói Lục hoàng tử, bây giờ đã là hoàng đế, ở trong yến hội dùng lời lẽ đụng chạm người kia, sau đó lập tức bị tiên hoàng phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm ba tháng. Thiếu niên lúc đó liền nghĩ, thật không hổ là nhân vật quý giá như vậy.”
Triệu Thất nhàm chán hừ một tiếng.
“Lần thứ hai gặp mặt, là trong đại sảnh Phương Lan Uyển. Thiếu niên vừa vào liền nhận ra y. Đứng xem ở khoảng cách gần, y càng đẹp như miếng ngọc không tì vết, đẹp đẽ lại ngạo khí, ngón tay cầm lấy ly rượu ngọc người khác đưa lên thậm chí còn trắng hơn cả ly. Trơn nhẵn sáng loáng… Mấy nam nhân cạnh y đều muốn làm y vui lòng, nhưng y hình như không thích bọn họ. Một kẻ trong đó chỉ sờ tay y, y liền để ly rượu lên đĩa, trả lại cho người kia một đấm, bắt gã quỳ xuống xin lỗi, làm cho gã mất mặt trước mặt mọi người.”
Ánh mắt Triệu Thất lạnh léo, không nói một lời.
“Lúc đó thiếu niên đã có chút tên tuổi. Không lâu sau, có người mời hắn đến Say Tuyết Lâu vẽ đông cung. Thiếu niên vốn tưởng rằng chỉ vẽ chân dung tiểu quan hay kỹ nữ, không ngờ, lần thứ ba gặp được y.”
Nghe đến đó, tuy Triệu Thất nhìn như thờ ơ bất động nhưng nắm tay đã âm thầm siết chặt.
Bất kể bao lâu, trải qua những gì, nhớ tới chuyện xảy ra ngày ấy, hắn vẫn như cũ không khắc chế nổi cảm giác bị sỉ nhục và phẫn nộ.
Đó là chuyện cũ hắn không muốn nhớ tới nhất, tất cả xảy ra quá đột ngột. Rốt cuộc hắn không cách nào dựa vào bản thân mà bò lên, chỉ có thể từng lần từng lăn lộn trong vũng bùn, bị người lộng đến bẩn không chịu được.
Mà vẻ mặt Lưu Thanh cũng dần trở nên phức tạp: “Dù là ai cũng không ngờ rằng, chỉ trong một thời gian ngắn, một người vốn cao ngạo như thế lại như biến thành một người khác, ăn nói khép nép xin tha, thậm chí còn chủ động tự cởi quần áo…”
“Ngươi nói xong chưa?” Triệu Thất mặt không chút thay đổi hỏi, một bên dùng cành cây ra sức quất gã.
“Đau, đừng đừng đừng! Được rồi, không nói cái này. Sau khi ta vẽ xong, không nỡ lòng giao bức tranh ra, lại thay đổi thân phận, mang theo nó giấu đi. Không nghĩ tới hành động này lại cứu ta một mạng, những người có mặt ngày đó, trừ ngươi và ta ra, không còn ai sống đến bây giờ.”
“Bây giờ, thời gian của ta không còn nhiều, tranh “Lăng Tuyết” cũng bị Triệu Vũ Thành phá huỷ —— yên tâm, kỳ thực gã ta chỉ có kiến thức nửa vời. Sau này sẽ không còn ai biết chuyện kia của ngươi.”
Hai mắt Triệu Thất lấp loé, giống như đang định giá cái gì.
“Không ai biết rõ, tức là chưa bao giờ xảy ra.” Lưu Thanh nhẹ giọng nói, “Ngươi nghe ta khuyên, nếu ngươi muốn ở cùng Nhạc thiếu hiệp, vậy thì không nói cho y mới là phương pháp tốt nhất. Ngươi cũng là nam nhân, lẽ nào còn không biết tật xấu của nam nhân? Đối với chuyện như vậy, nếu muốn bỏ qua mà không vướng bận trong lòng, căn bản là không thể…”
“XXX ngươi đánh rắm!” Triệu Thất mắng một câu, “Dông dài xong chưa, nên nói hoãn thúc Hoa Tín Đan đi. Nếu ngươi dám lật lọng, hừ hừ, chờ xem đi.”
Vẻ mặt Lưu Thanh tối sầm, nhưng không phải bị Triệu Thất đe dọa mà là thất vọng với quyết định của hắn.
Nguyên bản, một khi Triệu Thất dao động, gã sẽ có niềm tin khiến một phần che giấu kia biến thành phản bội. Nhưng bây giờ, chuyện này là không thể rồi.
“Tại hạ đương nhiên không dám.” Lưu Thanh thở dài, “Đối với công dụng của đan dược, công tử biết nhiều hay ít?”
Ta mà biết thì còn cần hỏi ngươi sao? Triệu Thất nghĩ, lúc mở miệng lại nói: “Đương nhiên là ta biết không ít, ngươi cũng đừng nghĩ lừa ta. Đúng rồi, ngươi nói trước một ít, để ta nghe xem có phải thật vậy hay không.”
“Được rồi. Hoãn thúc Hoa Tín Đan xuất phát từ Noãn Hương Các. Mười lăm ngày làm một tuần, hoa nở hoa tàn cũng có thời gian. Một lần thời kỳ hoa nở qua đi sẽ khiến người ta thoát thai hoán cốt một lần, không những có thể loại trừ độc tố tinh dịch trong cơ thể, thậm chí có thể khiến dung nhan bất lão. Nhưng mà, nếu lúc này không ăn dương tinh đủ lượng, người uống thuốc sẽ bị dâm độc phát tác, sống không bằng chết.” Lưu Thanh nói, “Những chuyện này hắn ngươi cũng đã biết rõ ràng.”
Triệu Thất thờ ơ hừ một tiếng. Lưu Thanh nói ra không ít thứ mà lần đầu tiên hắn nghe thấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngoại trừ tránh khỏi khó chịu bên ngoài, hiểu biết của hắn về Hoa Tín Đan kỳ thực rất ít.
“Mà tác dụng của thuốc này với dâm dược bình thường cũng không khác nhau mấy, nếu như Hoa Tín Đan chỉ có như vậy thì làm sao có thể xứng để trở thành bí mật bất truyền của Noãn Hương Các?” Lưu Thanh chần chừ nhìn Triệu Thất, “Đan dược này thần dị ở chỗ, chính là gặp tình thì mở, tâm chết mới dừng.”
“Là ý gì?” Triệu Thất đột nhiên giật mình.