Diệp Lan Vy ngước nhìn lên thấy Tống Từ Liêm ánh mắt đang nhìn đăm đăm Thư Kỳ với vẻ vô cùng lo lắng. Nhưng hai người họ chưa từng quen nhau, nếu giao Thư Kỳ cho hắn thì cô lại không yên tâm.
“Không được, cậu ấy say như vậy em phải đưa cậu ấy về tận nhà thì mới yên tâm.”
“Y tá nhỏ, tôi không đáng tin như vậy sao?”
“Xin lỗi Tống thiếu, nhưng tôi không yên tâm giao cậu ấy cho anh khi cậu ấy không đủ tỉnh táo được.”
“Nhưng tôi và cô ấy…”
“Cậu và cô ấy thế nào?”
Mặc Kính Đình thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Từ Liêm dành cho Thư Kỳ khiến anh có chút thắc mắc. Tên này trước nay có bao giờ để phụ nữ vào mắt đâu, sao nhìn thấy cô gái này thái độ lại lạ như vậy.
“Nói đi chứ, cậu và cô ấy thế nào?”
“Gia đình chúng tôi có chút giao tình, mẹ tôi và mẹ cô ấy là bạn thân với nhau. Có thể yên tâm giao cô ấy cho tôi rồi chứ?”
“Mẹ cậu và mẹ cô ấy là bạn thân, đâu có nghĩa hai người cũng thân.”
“Cậu… Kính Đình cậu đang cố tình làm khó tôi đấy à?”
“Ồn quá, ồn chết đi được. Vy Vy chúng ta tìm chỗ khác uống tiếp đi. Ở đây ồn chết đi được.”
Thư Kỳ say đến mức bước đi loạn choạng, Tống Từ Liêm thấy cô sắp ngã vội bước đến đỡ lấy cô.
“Cẩn thận.”
Thư Kỳ nghe tiếng người lạ liền nhướng đôi mắt say xỉn của mình nhìn lên. Cô dụi mắt mấy lần rồi lại lên tiếng càm ràm.
“Vy Vy, sao cậu lại biến thành tên đáng ghét đó thế này? Mau biến lại đi! Mình không muốn nhìn thấy mặt hắn ta đâu.”
“Em ghét anh đến vậy sao?”
Nghe câu nói này của Tống Từ Liêm, Thư Kỳ mới nhận ra người trước mặt mình không phải là Lan Vy mà là tên đáng ghét nào đó làm cô không vui mấy ngày qua. Rượu trong người dường như cũng tỉnh hơn một chút, vội đẩy hắn ra bước chân loạn choạng không vững cô nói.
“Anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh có nghe rõ không?”
Lan Vy dường như cũng nhận ra Thư Kỳ có ác cảm với Tống Từ Liêm. Hai người họ quen nhau sao? Không đúng, phải nói thái độ này của Thư Kỳ giống như đang giận dỗi thì đúng hơn. Chẳng lẽ người cướp đi nụ hôn đầu khiến cậu ấy mất tập trung mấy ngày nay là anh ta sao? Nghĩ đến vấn đề này, Lan Vy bỗng há hốc mồm kinh ngạc. Nhận thấy sắc mặt của cô gái nhỏ thay đổi đột ngột, Kính Đình lên tiếng hỏi.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ, có lẽ chúng ta nên tránh đi cho bọn họ nói chuyện một chút.”
Mặc Kính Đình nhìn thái độ của Tống Từ Liêm dành cho Thư Kỳ, rồi lại nhìn sang Lan Vy nở nụ cười cưng chìu nói.
“Em đấy, rất có mắt nhìn.”
Lan Vy nghe lời khen của Mặc Kính Đình thì phồng mũi đắc ý. Cô quay sang Thư Kỳ nói.
“Kỳ Kỳ, mình còn có việc nên về trước đây. Tống thiếu gia, anh đưa Kỳ Kỳ về giúp em nhé!”
“Được.”
“Vy Vy, sao lại bỏ mặc mình cho anh ta chứ!”
“Chẳng phải anh ta lấy mất nụ hôn đầu của cậu sao? Người cũng đã đứng trước mặt cậu rồi, muốn chém muốn giết hay gì gì nữa là do cậu.”
Lan Vy vừa nói khẽ vào tai Thư Kỳ vừa đưa ánh nhìn về phía Tống Từ Liêm, Ánh mắt ám chỉ đầy ý cười của Lan Vy như đang trêu chọc hai người đang đứng trước mặt rồi nhanh chóng cùng Mặc Kính Đình rời đi. Thư Kỳ ánh mắt không mấy thiện cảm liếc nhìn Tống Từ Liêm một cái rồi cũng quay lưng bỏ đi, bước chân loạn choạng vì say làm cô suýt ngã. Tống Từ Liêm vội chạy đến đỡ lấy cô, Thư Kỳ liền hất tay hắn ra. Nhưng Tống Từ Liêm vẫn khăng khăng giữ lấy tay cô nói.
“Thư Kỳ, anh xin lỗi. Hôm đó là do anh lỗ mãng, em đừng giận đừng tránh mặt anh nữa được không? Anh biết sai rồi.”
“Anh tưởng xin lỗi là xong sao? Tùy tiện hôn người khác rồi nói xin lỗi là xong chuyện à?Anh nghĩ mình là ai mà có thể tùy tiện muốn hôn ai thì hôn như vậy chứ!”
“Anh hôn em là bởi vì anh thích em. Là bởi vì anh ghen, là bởi vì anh không chịu được khi thấy em bên cạnh người đàn ông khác. Kỳ Kỳ, anh yêu em mất rồi.”
Tống Từ Liêm giữ cô nhìn thẳng vào mắt mình nói hết lời trong lòng. Thư Kỳ phút chốc ngơ ra trước lời thổ lộ của hắn, anh ta đang nói nhảm gì vậy! Anh ta nói anh ta thích mình sao? Thấy cô không quấy nữa, Tống Từ Liêm chậm rãi nhắc lại lời mình.
“Thư Kỳ em nghe cho rõ, anh thích em. Tống Từ Liêm này thật sự đã bị em thu phục rồi. Anh thật sự không chịu được thái độ lạnh lùng không nhìn mặt của em mấy ngày qua nữa. Em có thể làm gì anh cũng được, nhưng xin em đừng tránh mặt anh được không?”
“Anh … anh đang nói nhảm gì thế! Tôi… tôi mệt rồi, anh mau tránh ra đi tôi muốn về nhà.”
Nhìn thái độ ngượng ngùng của Thư Kỳ, trong lòng Tống Từ Liêm bỗng nhiên dâng lên một niềm hy vọng. Hắn vội giữ cô lại ép cô sát vào tường, chặn hết lối đi không để cô thoát khỏi mình. Hắn sợ nếu hôm nay để cô đi ngày mai cô lại tránh mặt hắn, thế nên hôm nay nhất định hắn phải nghe được câu trả lời của cô.
“Kỳ Kỳ, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
“Tôi…”
Nghe câu hỏi của Tống Từ Liêm, không hiểu sao trái tim của Thư Kỳ bỗng đập rộn ràng lên như sắp nhảy khỏi lồng ngực vậy. Chuyện gì thế này, sao tự dưng lại khó chịu như thế chứ! Mình sắp không thở nổi mất rồi.
Nhìn thấy Thư Kỳ đang vô cùng căng thẳng, Tống Từ Liêm cũng không ép cô trả lời nữa, mà thay vào đó hắn lại thỏa thuận với cô.
“Nếu em không muốn trả lời cũng không sao, em có thể dùng hành động để trả lời anh thay lời nói cũng được mà.”
“Là sao?”
“Là thế này.”
Tống Từ Liêm nhẹ cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn thật dịu dàng ôn nhu và ấm áp. Thư Kỳ cảm giác như trái tim mình thật sự sắp nhảy ra ngoài khi giây phút môi hắn chạm vào môi cô. Hai tay cô bấu chặt vào váy áo đến nhăn nhúm vì căng thẳng.
Không có một sự phản kháng nào, Tống Từ Liêm được thế lấn tới, nụ hôn cứ thế càng sâu hơn. Hắn kéo tay cô choàng qua cổ mình, vòng tay ôm lấy eo cô. Thư Kỳ như bị thôi miên thuận theo ôm lấy đáp lại nụ hôn của hắn.
Diệp Lan Vy vì không yên tâm sợ hai người sẽ không hòa thuận lại cãi nhau nên quay lại. Đúng lúc thấy hai người đang hôn nhau thì bất ngờ há hốc mồm kinh ngạc. Mặc Kính Đình nhìn thấy thế thì đen mặt vội kéo cô trở lại áp sát vào tường. Ánh mắt mị hoặc nhìn cô hỏi.
“Người ta hôn nhau em còn đứng đó nhìn sao?”
“Em chỉ là có chút bất ngờ nên không phản ứng kịp thôi. Không ngờ hai người họ lại …”
Mặc Kính Đình không đợi cô nói hết câu đã hôn lên môi cô. Nụ hôn có chút chiếm hữu và bá đạo, Lan Vy bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho mụ mị. Nụ hôn càng lúc càng sâu khiến Lan Vy thở khó nhọc đánh nhẹ vào ngực anh, Mặc Kính Đình luyến tiếc rời khỏi môi cô. Lan Vy có chút ngượng ngùng lên tiếng hỏi khẽ.
“Anh làm gì thế?”
“Đây là trừng phạt em vì nhìn người ta ân ái.”