Thư Kỳ ngồi trước ban công phòng mình nhìn ra ngoài thành phố, những ánh đèn đêm tạo nên một vẻ đẹp đầy mê hoặc của chốn phồn hoa. Phố phường đông vui nhộn nhịp là thế, nhưng trong lòng cô lại chẳng thua vui. Không hiểu sao trong đầu cô cứ nhớ mãi nụ hôn của Tống Từ Liêm hôm đó, bất giác cô đưa tay chạm lên môi mình.
Từ sau hôm đó, cô không có đủ dũng khí để đối diện với tên vô lý đó. Hắn ta là gì mà có quyền hôn cô giữa chốn đông người mà không quan tâm cô có đồng ý hay không như vậy chứ! Nụ hôn đầu gìn giữ hai mươi mấy năm cứ thế mà mất đi, hỏi sao không tức giận chứ!
Càng nghĩ càng thấy ấm ức trong lòng, Vừa định quay trở vào phòng chợt cô thấy bóng dáng quen thuộc của Tống Từ Liêm đã đứng trước cổng từ lúc nào. Không biết nghĩ gì, cô vội bước vào trong tắt vội đèn trong phòng rồi lại trở lại ban công lén nhìn xuống.
“Anh ta đứng đó từ bao giờ vậy?”
Tống Từ Liêm đứng trước xe nhìn vào bên trong biệt thự Phó gia. Không một tiếng gọi mở cửa mà chỉ âm thầm nhìn vào bên trong. Hắn không biết cô ở phòng nào, chỉ đưa mắt nhìn lên sao tìm kiếm xem có thể nhìn thấy cô không.
Thư Kỳ đứng trên cao nhìn xuống, thấy dáng vẻ của hắn dường như là đã say lắm rồi. Cái người này ngày nào cũng đến đây nhưng lại không vào, lại còn say xỉn nữa chứ, đây là thái độ nhận lỗi của anh ta sao?
Tống Từ Liêm lại lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng cô vẫn chặn số hắn nên hắn không sao gọi được. Thất vọng hắn buông lơi tay cầm điện thoại rồi ngồi bệt xuống đường. Dáng vẻ ấy của hắn chợt làm Thư Kỳ có chút mủi lòng.
“Người bị ức hiếp là tôi đấy! Anh làm cứ như là anh bị tôi ức hiếp không bằng ấy.”
Tống Từ Liêm cứ thế ngồi bệt dưới đường khá lâu, Thư Kỳ trong lòng chợt có chút khó chịu. Bên ngoài lạnh như thế, anh ta định ngồi đấy đến sáng hay sao? Trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn chẳng muốn đối diện với hắn, cô cứ đi đi lại lại trên phòng. Chóc chóc lại vén màn nhìn ra xe hắn đã về chưa. Thấy hắn vẫn ngồi đó không động đậy gì cô lại lầm bầm.
“Anh định ngủ luôn trước cổng nhà tôi đấy à?”
Không cầm lòng được, Thư Kỳ mở cửa bước xuống nhà. Vừa bước đến phòng khách thì lại gặp mẹ mình, nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ đêm mà cô còn chưa ngủ Mỹ Dung thắc mắc.
“Sao con còn chưa ngủ thế? Định đi đâu à?”
"Không… không ạ, con… còn khát nước nên xuống uống nước thôi ạ "
“Uống nước cũng cần lấy áo khoác sao? Con lạnh lắm à?”
“À…dạ, con…hơi lạnh một chút. Mẹ chưa ngủ sao?”
“Mẹ hơi khó ngủ nên ra đây ngồi một lát. Con uống nước rồi vào ngủ đi nhé, thức khuya quá sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Vâng ạ.”
Thư Kỳ giả vờ đến lấy nước uống, ánh mắt liếc nhìn mẹ mình xem bà đã trở lại phòng chưa. Nhìn thấy bà đã trở về phòng, cô vội đặt ly nước xuống bước vội ra ngoài cửa. Nhìn thấy Tống Từ Liêm vẫn ngồi đó cô chầm chậm bước ra cổng. Đứng tần ngần khá lâu, đến thế lúc cô đủ can đảm bước ra thì cũng đúng lúc Tống Từ Liêm đứng lên bước vào trong xe. Thư Kỳ thấy thế vội lùi vào trong, đưa ánh mắt nhìn vào trong lần nữa Tống Từ Liêm buồn bã lái xe đi. Đợi đến lúc Từ Liêm đi khuất, Thư Kỳ mới can đảm bước ra.
“Không kiên nhẫn thế sao?”
…****************…
Diệp Lan Vy tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cảm giác cả người đau nhức khiến cô khẽ nhíu mày. Nâng đôi mi nặng trĩu nhìn lên, phát hiện đây là phòng của Mặc Kính Đình cô hốt hoảng ngồi bật dậy. Cảm giác đau nhói của thân dưới làm cô nhăn mặt. Nhớ lại chuyện đêm qua, cô khẽ liếc nhìn sang người đàn ông bên cạnh vẫn đang say ngủ. Ánh mắt giận dỗi cô trừng anh một cái nói lời trách móc.
“Đáng ghét, chỉ biết lừa người ta.”
Vừa quay lưng định xuống giường thì liền bị cánh tay của Mặc Kính Đình kéo lại làm cô ngã trọn vào lòng anh. Ánh mắt mị hoặc anh nhìn cô đượm tình ý hỏi.
“Vẫn trách anh sao?”
“Anh… Anh tránh xa em ra một chút.”
Diệp Lan Vy giận dỗi đẩy anh ra, Mặc Kính Đình nở nụ cười chìu chuộng nhẹ hôn lên trán cô. Diệp Lan Vy vẫn thấy ngượng nên hai má lại bắt đầu đỏ ửng. Nhìn cô như thế anh lại muốn trêu chọc.
“Sao lại ngượng rồi?”
“Em… Em có ngượng đâu. Anh mau tránh ra, em… Em muốn đi tắm. Sắp trễ giờ làm rồi.”
“Để anh tắm giúp em?”
“Không… không cần. Em tự tắm được.”
“Em còn đi được sao?”
Nhìn ánh mắt đượm ý cười của anh, Diệp Lan Vy thẹn quá hóa giận đẩy anh ra nói.
“Mặc Kính Đình anh là đồ đáng ghét. Anh đừng hòng động vào em nữa.”
Nhưng dù đẩy thế nào cô cũng không sao thoát khỏi được vòng tay anh. Mặc Kính Đình nhìn cô xù lông với hắn mà nở nụ cười chiều chuộng. Sao càng nhìn hắn lại càng thấy cô đáng yêu đến thế chứ! Thấy Mặc Kính Đình cứ thích chí cười trong khi mình tức giận lại khiến Lan Vy giận hơn, cô đánh vào ngực hắn một cái rõ mạnh nói.
“Anh cười gì chứ?”
Chợt Mặc Kính Đình ôm lấy ngực mình nhăn nhó. Cứ tưởng là mình làm ảnh đau. Diệp Lan Vy lo lắng xin lỗi rối rít.
“Em làm anh đau sao? Xin lỗi em vô ý quá. Anh để em xem nào?”
“Em định ám sát chồng mình sao?”
Biết Kính Đình lại chọc ghẹo mình. Lan Vy tức giận định giơ tay đánh anh, nhưng Mặc Kính Đình đã chụp lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô nói.
“Cả đời này em đừng hòng thoát khỏi anh.”