Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 44: Âm mưu




Chiếc xe sang trọng đổ trước cổng Mặc thị, Vũ Ninh nhanh chân bước đến mở cửa xe. Mặc Kính Đình từ bên trong xe bước xuống, xảy đôi chân dài miên man bước nhanh vào bên trong khiến bao nhiêu người phải trố mắt nhìn. Khi bóng người vừa khuất, những cơn mưa bàn tán buông dưa hóng chuyện lại bắt đầu.

“Thì ra bài báo ấy viết là sự thật, chủ tịch thật sự đã bình phục rồi.”

“Đúng thế, nhìn dáng vẻ anh ấy có lẽ đã lành lặn từ lâu rồi. Nhưng sao anh ấy lại phải giả vờ tàn tật để làm gì nhỉ?”

“Làm sao tôi biết được chứ! Tôi bây giờ chỉ thấy chủ tịch của chúng ta đã lấy lại phong độ ngày nào, tôi lại tiếp tục giấc mơ làm chủ tịch phu nhân rồi.”

“Cô đúng là đến mơ cũng chẳng mơ cho đàn hoàn, cô không thấy bài báo sáng nay chủ tịch ôm một cô gái rời khỏi quán rượu sao? Cô nghĩ mình còn cơ hội chắc!”

“Thì tôi mơ mộng một chút không được sao? Không biết cô gái đó là ai mà lại tốt số thế không biết.”

“Thôi mau làm việc đi!”

Nhóm nhân viên nữ giải tán ai trở về việc nấy. Lạc Hướng Quang đứng ở cầu thang nhìn thấy dáng vẻ khỏe mạnh của Mặc Kính Đình cùng những lời bàn tán của những nhân viên nữ kia mà lòng vô cùng tức giận. Ông ta xiếc chặt nắm đấm trong tay thầm mắng.

“Thằng ranh con chết tiệt. Hoá ra bấy lâu nay nó giả vờ để qua mặt mình. Cứ ngỡ nó tàn phế thật nên mới để nó bình yên, không ngờ nó lại đóng kịch để lừa mình. Một lần có thể nói là mày may mắn, nhưng cuộc đời này không ai may mắn mãi đâu.”

Mặc Kính Đình vừa vào đến văn phòng, Vũ Ninh đã nhanh chóng mang tất cả hồ sơ anh cần đến. Đặt chúng lên bàn, Vũ Ninh bắt đầu lên tiếng.

“Thưa chủ tịch, hiện tại chúng ta đã thu mua được mười lăm phần trăm cổ phần từ những cổ đông mà Lạc Hướng Quang nhắm đến. Ông ta vẫn đang tiếp cận các cổ đông còn lại nhưng không khả quan.”

“Cho người theo dõi nhất cử nhất động của ông ta. Để xem tiếp theo ông ta sẽ làm gì. Được rồi, cậu ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Vũ Ninh vừa rời khỏi. Mặc Kính Đình ngã người dựa vào ghế nhìn ra bên ngoài bằng ánh mắt quyết đoán.



“Lạc Hướng Quang, là ông dứt tình, thì đừng trách sao hết nghĩa.”

…****************…

Lạc Dao đến trường quay làm việc với tinh thần không mấy tốt. Cầm điện thoại trên tay cô ấn số điện thoại của Mặc Kính Đình, nữa muốn gọi đi nhưng lại ngập ngừng không dám gọi. Sắc mặt thất thần của cô ta làm quản lý có chút lo lắng lên tiếng hỏi.

“Dao Dao em sao thế? Em không khỏe sao?”

“Em không sao.”

Bối Lâm từ bên ngoài bước vào phòng trang điểm, vừa nhìn thấy Lạc Dao cô ta đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía Lạc Dao. Cô ta vốn không ưa gì Lạc Dao, nhưng khổ nỗi hai người lại cùng có mặt trong bộ phim đang quay. Đưa mắt nhìn về phía Lạc Dao cô ta bắt đầu cất tiếng mỉa mai.

“Zô… là ai đây! Không phải là diễn viên kim cả sĩ nổi tiếng Lạc Dao của chúng ta sao? Sao hôm nay sắc mặt lại kém thế kia?”

Lạc Dao không muốn tranh cãi với cô ta nên không muốn trả lời. Bối Lâm không lấy làm ngạc nhiên với biểu cảm ghét bỏ của Lạc Dao khi nhìn mình, cô ta lại nói tiếp.

“Nghe nói Mặc Kính Đình đã bình phục rồi, chắc là cô tiếc nuối lắm nhỉ? Trước đây khi anh ta còn thời thì cứ như hình với bóng, đến khi anh ta tàn phế cô lại quay lưng phủi sạch quan hệ. Cái gì chỉ là bạn bè bình thường chứ không có có tình cảm trai gái. Thế nào, bây giờ anh ta bình phục rồi nên tiếc nuối sao?”

“Bối Lâm chị vừa phải thôi. Chị đừng suốt ngày lấy bụng ta ra số bụng người, ăn cơm nhà lo chuyện thiên hạ chị không thấy mệt sao?”

Lạc Dao tức giận dứng bật dậy phản bác lời của Bối Lâm. Bối Lâm cũng không phải dạng vừa, cô ta đứng bật dậy khoanh tay trước ngực đi về phía Lạc Dao nói tiếp.

“Sao tôi lại mệt chứ? Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi. Thế nào, bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận sao? Tiếc cho cô là Mặc Kính Đình bây giờ đã có bạn gái rồi, cô có hối hận muốn quay lại cũng không được nữa rồi. Haiz … Thở cùng một bầu không khí với cô tôi thấy ngột ngạc quá! Không thể thở nổi nữa rồi. Mẫn Mẫn, gọi nhân viên trang điểm ra ngoài kia trang điểm cho tôi đi. Ở đây tôi cảm thấy thật buồn nôn làm sao.”

Bối Lâm dùng ánh mắt khinh bỉ liếc về phía Lạc Dao rồi quay lưng bỏ ra ngoài. Lạc Dao vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì được cô ta,. Quá ức chế, Lạc Dao hất văng tất cả các vật dụng trên bàn xuống sàn, bàn tay xiếc chặt nhìn vào gương với ánh mắt vô cùng đáng sợ.

“Thứ mà Lạc Dao này muốn, nhất định sẽ có được. Còn nếu tôi không có được thì các người cũng đừng hòng.”



…****************…

Diệp Lan Vy cầm theo hồ sơ xin việc đến bệnh viện Tâm Đức theo chỉ dẫn của Phó Thư Kỳ. Tâm trạng có chút căng thẳng, cô xiếc chặt hồ sơ trong tay, trong lòng thầm cổ vũ bản thân.

“Cố lên! Chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi mà. Mình đủ tự tin để có thể vượt qua được.”

“Vy Vy!”

Chưa kịp bước vào trong Diệp Lan Vy đã nghe ai đó gọi tên mình. Quay đầu nhìn lại cô có chút ngạc nhiên.

“Anh Trạch Nam? Sao anh lại ở đây?”

“Anh làm việc ở đây. Còn em?”

“À, một người bạn giới thiệu em đến đây xin việc.”

“Vậy sao? Nói vậy chúng ta sắp trở thành đồng nghiệp rồi.”

“Anh có nói sớm quá không? Em còn chưa được phỏng vấn đấy!”

“Anh biết em chắc chắn sẽ vượt qua mà. Đến giờ làm việc rồi, anh về khoa đây. Hẹn gặp em sau, đồng nghiệp.”

“Hẹn gặp anh sau.”

Diệp Lan Vy quay lưng bước về khu vực phỏng vấn. Dư Trạch Nam quay đầu nhìn lại hình bóng Lan Vy thầm cười nói.

“Có lẽ đây là nhân duyên mà ông trời đã mang đến cho chúng ta. Mối nhân duyên này anh nhất định sẽ trân trọng.”