Diệp Lan Vy lấy phần ăn sáng của mình ra đặt lên bàn, cô thoải mái ngồi ăn một cách vô cùng tự nhiên. Mặc Kính Đình nhìn cô như thế thì vô cùng tức giận, chiếc bụng đói của hắn vì hành động ăn quên trời đất của cô mà kêu lên. Diệp Lan Vy cố nhịn cười nhìn hắn hỏi.
"Anh đói à? Có muốn ăn một chút không?"
Mặc Kính Đình sĩ diện quay đi nói.
"Tôi không cần."
"Ồ ... Vậy sao? Vậy anh đợi tôi một lát, tôi ăn xong sẽ đưa anh đi lên phòng tập trị liệu."
"Sáng tôi còn chưa ăn gì cô còn muốn tôi đi tập? Cô muốn giết người sao?"
"Là anh nói anh không muốn ăn đấy chứ!"
"Bây giờ tôi muốn ăn rồi, cô mau đút cho tôi đi."
Mặc Kính Đình ngồi khoanh tay trước ngực, vênh mặt lên nhìn cô ra lệnh. Diệp Lan Vy như không quan tâm lắm câu Mặc Kính Đình vừa nói, cô hất mặt về phía phần ăn sáng của hắn nói.
"Phần ăn của anh trước mặt, đói thì tự lấy mà ăn. Anh đâu phải không có tay!"
"Cô... Nhưng tôi muốn cô đút tôi ăn. Chẳng phải mọi ngày vẫn thế sao?"
"Mọi ngày khác, hôm nay khác. Từ nay về sau thức ăn tôi nấu còn ăn thì anh tự mình làm, tôi không giúp anh nữa. Không ăn thì đói ráng chịu."
Diệp Lan Vy nói xong quay lưng trở về phòng, bỏ lại Mặc Kính Đình một mình ngồi bên chiếc bàn ăn rộng lớn. Hắn như muốn phát điên lên vì thái độ không coi ai ra gì của cô hôm nay, ai cho cô ta lá gan to như vậy chứ? Dám không coi mình ra gì mẹ mình nghĩ gì mà lại thuê cô ta vậy chứ! Tức mình hắn bấm xe lăn đi về hướng thang máy định trở về phòng, nhưng ấn mãi thang máy vẫn không hoạt động. Chợt nghe tiếng Lan Vy từ trên tầng nói vọng xuống.
"Anh đừng phí công vô ít. Thang máy bị tôi khóa lại rồi, anh có ấn đến sáng mai cũng chẳng được gì đâu."
"Cô..."
Tức giận vô cùng nhưng không thể làm gì được cô, chiếc bụng đói không ngừng kêu khiến hắn vô cùng khó chịu. Cuối cùng vẫn phải đầu hàng mà trở lại bàn ăn. Không phải là hắn không tự ăn được, mà là hắn cố tình làm khó cô để cô biết khó mà rút lui. Không ngờ không đuổi được cô, trái lại còn bị cô ta đè đầu cưỡi cổ.
Từ trên tầng cao Diệp Lan Vy nhìn xuống thấy hắn tự ăn mà khẽ cười thầm. Để tôi xem anh cứng đầu có bằng tôi không?Đợi khi hắn ăn xong cô mới chậm rãi bước xuống đến trước mặt hắn nói.
"Ăn xong rồi đúng không, vậy chúng ta lên phòng tập trị liệu thôi."
"Tôi có nói là tôi sẽ tập sao?"
"Anh không có sự lựa chọn."
"Cô... Diệp Lan Vy, tôi không để yên cho cô đâu..."
Mặc cho Mặc Kính Đình nói gì, cô vẫn cương quyết đưa hắn lên phòng tập. Dường như hắn không có một sự lựa chọn nào, mọi quyết định bây giờ chỉ có mình cô quyết và bắt buộc hắn phải làm theo. Ánh mắt căm ghét của hắn nhìn cô như muốn giết người vậy. Trong lòng hắn thầm nghĩ. "Cô cứ đắc ý đi, rồi sẽ có một ngày tôi trả lại cho cô cả vốn lẫn lãi."
Ngày lại ngày cứ như thế trôi qua, mỗi ngày cô đều bắt hắn phải làm theo ý mình. Hết ăn uống bồi dưỡng rồi lại tập luyện, thậm chí cô còn đưa hắn ra ngoài tắm nắng mặt trời buổi sáng, cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn. Cứ thế dần dần hắn như quen với cuộc sống mà cô sắp đặt.
Lưu quản gia thấy cậu chủ của mình cuộc sống đang dần trở lại bình thường thì vô cùng mừng rỡ. Ông gọi điện thoại cho Mặc phu nhân thông báo, như không tin vào những gì mình nghe thấy bà hỏi lại.
"Ông nói sao? Kính Đình nó chịu ra ngoài rồi sao? Ông không gạt tôi chứ!"
"Đúng vậy thưa phu nhân, tất cả là nhờ vào công của cô Diệp. Thiếu gia bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ."
"Vậy thì tốt quá, tôi thu xếp xong công việc ở công ty sẽ qua thăm nó ngay."
Mặc phu nhân nhận điện thoại của Lưu quản gia xong trong lòng mừng vui khôn xiết. Con trai bà cuối cùng cũng lấy lại tinh thần rồi, cuối cùng nó cũng đã nghĩ thông rồi. Bà vội vã thu dọn bàn làm việc rồi cầm túi xách bước ra ngoài. Từ Ân thư ký riêng của bà thấy bà bước đi vội vã liền bước đến hỏi.
"Chủ tịch định ra ngoài ạ? "
"Từ Ân, cậu dời hết lịch trình hôm nay của tôi sang ngày mai nhé. Tôi có việc gấp phải đi."
"Có vấn đề gì sao ạ?"
"Kính Đình nó chịu ra ngoài rồi, tôi phải đến xem sao?"
"Thật ạ? Cuối cùng thiếu gia cũng chịu ra ngoài rồi sao? Xem ra ngày thiếu gia trở lại công ty không còn xa nữa rồi."
"Đúng thế, đợi nó hồi phục hoàn toàn tôi sẽ trả lại vị trí chủ tịch lại cho nó. Thay thế nó ba năm nay tôi cũng đã quá mệt mỏi rồi. Cậu sắp xếp lại lịch cho tôi nhé, tôi đi đây."
Mặc phu nhân lái xe thật nhanh đến nhà riêng của Mặc Kính Đình. Trong lòng bà cảm giác hạnh phúc dâng lên vô cùng khó tả. Ba năm rồi, Mặc Kính Đình hầu như sống trong bóng tối cuộc đời sau tai nạn thảm khóc, còn phải chịu nổi đau tinh thần khi Lạc Dao hủy đi hôn ước hai nhà. Nỗi đau tinh thần lẫn thể xác đã làm nó suy sụp hoàn toàn, không còn niềm tin vào cuộc sống nữa. Vậy mà hôm nó lại chịu bước ra khỏi cánh cửa địa ngục của mình tạo ra, cuối cùng nó cũng đã thông suốt rồi. Chắc chắn lão Mặc trên trời đã phù hộ cho con trai của ông ấy.
Tiếng còi xe vang lên bên ngoài khu biệt thự, người canh cổng vội mở cổng, Lưu quản gia nhanh chân bước ra ngoài đón bà. Vừa bước xuống xe bà đã vội hỏi.
"Thiếu gia đâu?"
"Thiếu gia đang ở phòng tập ạ."
"Có tiến triển gì không?"
"Vẫn chưa có tiến triển nhưng tôi tin với cách làm của Diệp tiểu thư, thiếu gia sẽ nhanh chóng khỏi thôi ạ."
Mặc phu nhân dừng chân quay sang Lưu quản gia hỏi.
"Diệp tiểu thư? Diệp tiểu thư là ai?"
"Dạ là y tá mà phu nhân đưa tới ạ!"
Mặc phu nhân như suy nghĩ rồi cười nói.
"À tôi nhớ ra rồi, vì một tháng nó đổi quá nhiều người nên tôi cũng quên mất. Vào thôi, tôi phải xem cô gái đó bản lĩnh đến đâu mà có thể làm nó nghe lời như vậy."