Diệp Lan Vy đẩy xe lăn cho Mặc Kính Đình đến trước mặt Phó Thư Kỳ, vẻ mặt hớn hở bước đến nắm lấy tay Thư Kỳ vui vẻ nói. "Kỳ Kỳ, nhớ cậu quá đi mất."
"Mình cũng vậy."
Nụ cười của Thư Kỳ chợt tắt khẽ liếc nhìn sang Mặc Kính Đình, cô kéo Lan Vy cách xa tên ác ma kia một chút hỏi khẽ.
"Cậu và Mặc Kính Đình có quan hệ gì vậy?"
"Cậu cũng biết anh ta sao?"
"Mình sao có thể không biết chứ, anh ta là thái tử duy nhất của Mặc gia đứng đầu tập đoàn Mặc thị lớn nhất thành phố này đấy. Đứa trẻ lên ba còn biết huống chi là mình. Với lại..., mà thôi cậu mau nói đi, cậu và anh ta có quan hệ gì thế?"
"Không có quan hệ gì cả, mình chỉ là bác sĩ tại nhà cho anh ta thôi."
"Nói vậy ông chủ khó ở mà cậu nói là anh ta sao?"
Diệp Lan Vy khẽ gật đầu. Phó Thư Kỳ nhìn Mặc Kính Đình rồi lại nhìn sang Lan Vy khẽ nói.
"Cậu thảm thật đấy, mình nghe nói từ sau khi anh ta gặp tai nạn không một y bác sĩ nào có thể chịu đựng anh ta được một tháng. Vậy mà cậu có thể trụ được những hơn ba tháng, mình khâm phục cậu thật đấy. Nhưng sao cậu đưa anh ta tới đây làm gì?"
Nghe câu hỏi của Phó Thư Kỳ, Lan Vy nhớ đến lúc khi cô chuẩn bị xong bước xuống nhà thì đã thấy tên ác ma này ngồi chắn ngay ở cửa. Nhìn ánh ta ăn mặc bảnh bao cô tò mò bước đến hỏi.
"Anh... định đi đâu sao?"
"Ra ngoài."
"Ra ngoài??? Nhưng đi đâu?"
"Vậy cô đi đâu?"
"Tôi có hẹn với bạn nên..."
"Vậy tôi đi cùng cô, ở trong nhà mãi tôi thấy hơi ngột ngạc."
"Ờ... anh Mặc, tôi thấy không thích hợp lắm. Tôi..."
"Sao vậy? Hay là cô có hẹn với bạn trai?"
"Không có, tôi chỉ đi gặp người bạn cũ thôi."
"Vậy tại sao đưa tôi theo lại không thích hợp?"
"Chẳng phải anh không thích ra ngoài sao?"
"Chẳng phải cô đã cố chấp bắt tôi phải ra ngoài sao?"
"Tôi..."
"Đi thôi, bạn cô đang chờ đấy!"
Và đó là lý do vì sao tên ác ma thiếu gia này lại có mặt trong cuộc hẹn của cô và Thư Kỳ. Nhìn gương mặt khắc khổ của Lan Vy khi nghe câu hỏi của mình, Phó Thư Kỳ khó hiểu hỏi.
"Vy Vy, cậu sao thế?"
"À không có gì, chỉ là mình thấy anh ta ở trong nhà mãi cũng ngột ngạc nên đưa anh ta theo coi như xã tress ấy mà. Cậu... Không để tâm chứ!"
"Hơ hờ... giờ nếu mình nói mình có để tâm đến thì có thể mang anh ta về nhà được sao?"
Cả hai quay lại chỗ Mặc Kính Đình, Lan Vy gượng gạo giới thiệu.
"Mặc thiếu gia, đây là Phó Thư Kỳ bạn của tôi. Kỳ Kỳ đây là Mặc Kính Đình, ông chủ của mình."
"Mặc thiếu gia... lâu rồi không gặp."
"Đúng là lâu rồi không gặp."
Diệp Lan Vy cảm thấy có gì đó không đúng, cô quay sang nhìn Phó Thư Kỳ rồi lại nhìn sang Mặc Kính Đình hỏi.
"Hai người quen nhau sao?"
Mặc Kính Đình không trả lời câu hỏi của cô. Phó Thư Kỳ nhẹ kéo tay Lan Vy nói khẽ vào tai cô.
"Chị họ của mình là bạn gái cũ của anh ta."
"Bạn gái cũ của anh ta là... Sao cậu không nói sớm!"
Diệp Lan Vy khẽ lầm bầm trách móc Phó Thư Kỳ. Cô thật sự ngạc nhiên khi biết thông tin này, cô bạn gái mà anh ta hận suốt ba năm qua, khiến cuộc đời anh ta rơi vào bi kịch lại là chị họ của Kỳ Kỳ sao? Cuộc gặp gỡ này có chút ngột ngạc rồi.
"À... Kỳ Kỳ án bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Đã đến đây rồi đương nhiên là phải mua sắm giải khuây, sau đó thì chúng ta đi ăn gì đó ngon ngon một chút được không?"
"Đương nhiên là được rồi." Lan Vy vui vẻ tán đồng.
Thư Kỳ e dè nhìn sang Mặc Kính Đình hỏi.
"Mặc thiếu gia... anh có muốn đi cùng không?"
Ánh mắt hắn không nhìn Phó Thư Kỳ mà nhìn thẳng vào ánh mắt phấn khích của Lan Vy nói.
"Cô ấy muốn đi đâu thì tôi sẽ đi đó."
Ánh nhìn của Phó Thư Kỳ nhìn sang Lan Vy, cô còn nhẹ đưa ngón tay cái của mình về phía Lan Vy vẻ tán thưởng. Lan Vy chưa hiểu được ý của Thư Kỳ là gì nhưng cũng nhanh chân đẩy xe cho Mặc Kính Đình vào bên trong. Cả ba tham quan hết chỗ này đến chỗ khác, cả hai cô gái vui vẻ đến mức quên luôn sự có mặt của Mặc Kính Đình. Lúc đầu Lan Vy còn đẩy xe cho hắn, dần dần để hắn tự điều khiển xe một mình.
Bước vào gian hàng quần áo, nhìn những bộ quần áo ở đây Lan Vy như bị mê hoặc. Cô thầm tán thưởng. Quần áo ở đây đẹp thật đấy. Cô xoay mặt sau của nhãn hàng quần áo, nhìn thấy mệnh giá của những món đồ cô vừa nhìn đã thích kia mà há hốc mồm.
"Sao... Sao có thể đắt tiền như vậy chứ!"
Những biểu cảm trên gương mặt của Lan Vy không quá khỏi ánh mắt của Mặc Kính Đình. Anh chú ý đến từng bộ váy mà cô chạm đến, có vẻ như cô rất thích. Thư Kỳ thay xong bộ quần áo bước ra ngoài nhìn Lan Vy khẽ hỏi.
"Vy Vy cậu thấy thế nào?"
Diệp Lan Vy nhìn về phía Phó Thư Kỳ mà thầm ngưỡng mộ rồi mỉm cười nói.
"Rất đẹp, Kỳ Kỳ mình thấy cậu mặc gì cũng đẹp cả."
"Cậu cứ trêu mình, cậu đã chọn được bộ nào chưa?"
"À ... Mình thấy quần áo ở đây không hợp với mình, khi khác mua vậy."
"Sao lại không hợp? Ở đây đều là những tác phẩm của các nhà thiết kế nổi tiếng cả đấy. Cậu cứ chọn vài bộ đi, mình tặng cậu."
"Kỳ Kỳ, mình biết cậu rất tốt với mình. Nhưng mình thấy mình không hợp với những món đắt tiền này đâu."
Đúng lúc đó, nhân viên của trung tâm mang ra đưa cho cô những chiếc túi quần áo vui vẻ nói.
"Thưa cô, đây là đồ của cô ạ. Chúc cô mua sắm vui vẻ."
Phó Thư Kỳ nhìn Lan Vy kinh ngạc, Lan Vy như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô vội giữ tay nhân viên lại lên tiếng hỏi.
"Cô ơi, dường như cô hiểu lầm gì đó thì phải. Tôi không mua những thứ này."
"Dạ là vị thiếu gia này đã mua cho cô thưa cô."
Ánh mắt Lan Vy nhìn theo hướng tay nhân viên chỉ, cô càng kinh ngạc hơn khi người mà nhân viên kia nói là Mặc Kính Đình. Cô bước đến nhìn hắn ngờ vực hỏi.
"Anh... mua những thứ này sao?"