Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 17: Cô có tin không?




 "Cậu bảo cậu không thích người ta, vậy tại sao không cho người khác theo đuổi? Có phải trong lòng đã dành vị trí không ai thay thế được cho người ta rồi không?"

  Mặc Kính Đình liếc mắt nhìn Tống Từ Liêm rồi lại im lặng. Vị trí quan trọng sao? Hắn sao có thể dành vị trí quan trọng cho cô gái ngang ngược này được chứ! Cô ta nhiều lần vượt qua giới hạn của hắn, trêu chọc hắn, không coi hắn ra gì cả. Một người như thế sao hắn có thể để tâm đến cô ta được chứ!

  "Thế nào, bị tôi nói trúng rồi sao? Ba năm nhốt mình trong phòng, không ai có thể mang cậu ra ngoài được. Vậy mà từ ngày cô gái này xuất hiện, cậu lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy. Không thích thì là gì?"

  "Chẳng phải hôm nay cậu phải đến công ty làm việc sao? Đã hơn tám giờ rồi đấy mau biến đi!"

 "Đuổi tôi??? Mặc Kính Đình cậu được lắm, có người trong lòng bên cạnh thì liền quay sang đuổi tôi! Cậu đúng là có gái quên bạn mà."

  "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mau biến đi. Hay là tôi gọi cho chú Tống bảo tài xế đến rước cậu?"

  "Mặc Kính Đình không ngờ cậu lại tiểu nhân như vậy, còn dám đem ba tôi ra dọa tôi sao? Được, tôi về là được chứ gì."

  Tống Từ Liêm gương mặt uất ức bước xuống nhà, vừa đúng lúc gặp Lan Vy từ bên ngoài bước vào. Vừa nhìn thấy Lan Vy Từ Liêm liền nở nụ cười lãng tử bước đến gần cô nói.

  "Diệp tiểu thư đang làm gì vậy?"

  "À... Tôi chỉ đi vòng quanh thôi."

 "Ngoài thời gian tập luyện cho Kính Đình không biết Diệp tiểu thư có rảnh không? Tôi có thể vinh dự mời cô dùng cơm không?"

  "Tôi...."

  "Diệp Lan Vy!"

  Tiếng gọi lớn của Mặc Kính Đình làm Lan Vy giật nảy mình. Cô giật mình nhìn lên thì đã thấy hắn ngồi trên tầng nhìn xuống cô bằng ánh mắt chết chóc. Chuyện gì vậy chứ! Là tình nhân của anh bắt chuyện với tôi trước đấy nhé, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt để dọa ấy chứ! Tống Từ Liêm ngước nhìn lên, thấy sắc mặt của anh bạn mình thì thừa biết là hắn ta đang ghen đến bốc cháy rồi. Vậy mà bảo là không thích. Tống Từ Liêm liền quay sang chăm dầu vào lửa.

  "Diệp tiểu thư cứ vậy nhé, cuối tuần tôi sẽ đến đón cô."



  "Ơ nhưng mà..."

  Lan Vy còn chưa nói hết câu Tống Từ Liêm đã bước chân rời khỏi, trước khi đi còn không quên nháy mắt với cô một cái rồi nở nụ cười ấm áp với cô. Diệp Lan Vy vẫn ngơ ra thầm nói.

  "Mình đồng ý bao giờ đâu, anh ta bị gì vậy chứ!"

  "Diệp Lan Vy cô còn định đứng đó đến bao giờ hả? Cô quên là còn phải tập luyện với tôi sao?"

  "Tôi... Tôi đến ngay đây."

  "Ác ma đáng ghét này, khi không sao lại gắt gỏng với mình thế chứ! Đúng là người giàu tính tình sáng nắng chiều mưa mà."

...****************...

Sân bay thành phố.

  Vừa đáp chuyến bay đến thành phố X, Phó Thư Kỳ kéo chiếc mắt kính đen cài lên tóc để lộ ra đôi mắt to tròn, gương mặt trái xoan làn da trắng sáng cùng sống mũi cao thanh thoát. Cô công môi cười đảo mắt nhìn một vòng sân bay, nơi đây cũng không có gì thay đổi nhỉ! Chiếc điện thoại trong túi sách của cô run lên, nhìn màn hình hiển thị Phó Thư Kỳ mỉm cười vui vẻ bắt máy.

  "Con nghe đây mẹ."

  "Con đã đến nơi chưa? Mẹ bảo tài xế đến đón con nhé?"

  "Không cần đâu mẹ, con tự bắt taxi về rồi ạ."

  "Vậy được, mẹ làm rất nhiều món con thích. Con nhanh về nhé bà mẹ đợi."

  "Vâng ạ."

  "Làm phiền anh đưa tôi đến Phó gia."

  Phó Thư Kỳ bước lên taxi nhanh chóng rời khỏi sân bay. Ngồi trên xe cô miên man nhớ lại những chuyện đã qua, tất cả đối với cô đều là những ký ức đẹp. Chợt nhớ đến chuyện gì đó, Phó Thư Kỳ vội lấy điện thoại ra ấn gọi đi, đầu dây bên kia khá lâu sau mới bắt máy.



  "Alo mình nghe đây."

  "Vy Vy mình về nước rồi."

  "Cậu về nước rồi sao? Chẳng phải cậu nói muốn ở lại học hỏi kinh nghiệm à?"

  "Không có cậu mình chán quá, với lại ba mẹ mình cứ hối thúc mình về nên đành trở về chỗ ba mẹ vui. Cậu đã tìm được việc làm chưa? Hiện tại đang ở đâu chúng ta gặp nhau nhé?"

  "Mình nhận điều trị bệnh nhân tại nhà, hiện tại thì mình đang bận không gặp cậu được. Để mình sắp xếp thời gian rồi gọi lại cho cậu sau nhé?"

  "Vậy cũng được. Nhớ gọi cho mình sớm đấy!"

  "Nhớ rồi mà, bye cậu."

Diệp Lan Vy vui vẻ tắt điện thoại, vừa quay lưng lại đã thấy Mặc Kính Đình ở sau lưng mình từ lúc nào. Cô giật mình suýt chút nữa hét toáng lên, bực mình cô nhìn hắn chấp vấn.

  "Anh làm gì sau lưng tôi thế? Có biết nghe lén người khác nói chuyện là bất lịch sự không?"

  "Tôi không nghe lén, là cô nói to quá gây ồn ào tôi không tập trung luyện tập được nên đến nhắc nhở cô thôi."

  "Tôi nói to khi nào chứ! Rõ ràng..."

  Lan Vy nhận ra có gì đó không đúng, Anh ta lúc này chẳng phải đang ngồi trên máy tập kia sao? Sao anh ta có thể một mình xuống xe lăn mà không cần mình được chứ? Chẳng lẽ... Diệp Lan Vy vui mừng ngồi khụy xuống cạnh bên anh hỏi vội.

  "Anh ... Sao anh xuống xe được vậy? Rõ ràng mọi ngày đều nhờ tôi mới xuống được cơ mà."

Nghe Lan Vy hỏi Mặc Kính Đình mới nhớ ra. Lúc nãy vì quá chú ý muốn biết xem cô đang nói chuyện với ai nên đã tự đi đến đây, không ngờ cứ mãi chú ý lời nói của cô mà quên. Không biết cô ấy có nhìn thấy không nhỉ?

  "Nếu tôi nói... Tôi có thể tự đi đến đây cô có tin không?"