Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 13: Nụ hôn bất ngờ




  Lan Vy bỉu môi liếc mắt nhìn hắn một cái rồi quay đi. Làm như ghê gớm lắm ấy, không nói lại người ta thì liền đem bộ mặt ấy ra dọa người. Có giỏi anh đứng lên đuổi theo tôi xem ai hơn ai nào.

  "Cô đang mắng tôi sao?"

"Đâu... đâu có."

  Anh ta biết thuật đọc suy nghĩ người khác à? Lần nào cũng bị anh ta nói trúng suy nghĩ thế.

  "Từ nhỏ cô lớn lên ở đây sao?"

  "Đúng vậy, tôi là trẻ mồ côi mà."

"Cô... Có biết ba mẹ mình là ai không?"

 "Không."

  "Vậy cô có muốn tìm họ không?"

  "Không."

  "Tại sao?"

  Diệp Lan Vy ngồi bệt xuống thảm cỏ nhìn xa xăm khẽ nói.

  "Họ đã không cần, tại sao tôi phải nhọc lòng tìm họ chứ!"

  "Cô không thắc mắc hay muốn biết về họ sao?"

  "Anh nhìn xem, tôi hiện tại đang có một đại gia đình lớn thế này, tôi còn cần điều gì mà tìm kiếm hay muốn biết họ là ai chứ! Tôi không hận ba mẹ mình, cũng không oán trách họ vì đã bỏ rơi tôi. Biết đâu họ cũng có nỗi khổ tâm riêng của họ thì sao."

  "Cô có suy nghĩ thoáng thật đấy."

  Diệp Lan Vy khẽ liếc mắt nhìn anh rồi nở nụ cười vui vẻ hỏi.



  "Anh có biết vì sao tôi đưa anh đến đây không?"

  Mặc Kính Đình nhìn cô không nói gì, Diệp Lan Vy lại nói tiếp.

  "Tôi muốn anh đến đây, gặp những người ở nơi này và nhìn cách họ sống, nhìn cách họ dùng nghị lực để vượt qua tất cả những nỗi đau mà thượng đế bắt họ phải chịu. Anh nhìn thấy không những đứa trẻ bị khuyết tật kia, có những em mất đi cánh tay, thiếu chân thậm chí có em chỉ nằm một chỗ. Nhưng nghị lực sống của các em ấy không bao giờ tắt, các em ấy vẫn tin sẽ có phép màu đến với mình. Còn anh, đôi chân anh tuy là khó hồi phục nhưng không có nghĩa là không thể hồi phục. Sao anh có thể thiếu nghị lực thiếu niềm tin như vậy chứ! Anh còn có gia đình, người thân, bạn bè luôn chờ đón và đặt hy vọng vào anh. Sao anh có thể phụ lòng tất cả mọi người như vậy chứ!"

 Mặc Kính Đình nhìn cô không nói gì, hắn biết mọi người vẫn đang đặt hy vọng vào hắn rất nhiều, đặt biệt là mẹ. Tuy đôi chân đang dần hồi phục rất tốt, nhưng hắn chưa thể nói với mẹ hắn về tin tốt này. Thù trong giặc ngoài ở Mặc thị không ít, những kẻ có lòng tham đang lợi dụng lúc này để lật đổ Mặc thị mà ba hắn gầy dựng nên. Nếu bây giờ hắn xuất hiện trở lại thì những kẻ đó vẫn mãi trong bóng tối rất khó đối phó. Cho nên hắn chọn cách đứng trong bóng tối. Hắn muốn xem xem những người anh em từng vào sinh ra tử với ba hắn, giờ đây sẽ thủ đoạn đến mức nào khi thấy hắn sa cơ lỡ vận.

  "Có những chuyện cô không hiểu được đâu."

  "Sao tôi..."

  "Vy Vy..."

  Diệp Lan Vy còn chưa kịp nói hết lời, đã nghe tiếng Dư Trạch Nam từ xa gọi vọng tới. Chết mất, lúc nãy tìm được Kính Đình mà mình quên gọi báo anh ấy, chắc anh ấy vẫn đang đi tìm. Cô vội vã đứng lên vẫy tay định lên tiếng gọi Dư Trạch Nam, không ngờ Mặc Kính Đình chụp lấy tay cô kéo mạnh làm cô mất đà ngã vào lòng ngồi gọn trên đùi hắn. Khoảng cách quá gần khiến Lan Vy có thể nghe được hơi thở của Mặc Kính Đình đang phả vào mặt cô. Anh ta đẹp trai thật đấy! Bất chợt trái tim cô đập mạnh và nhanh hơn đến loạn nhịp.

 Nhìn ánh mắt say đắm của Lan Vy đang nhìn chằm chằm vào mặt mình khiến Mặc Kính Đình khá hài lòng. Hắn chẳng những không có ý định bảo cô rời khỏi người hắn, mà còn cố tình giữ cô thật chặt không có ý định để cô rời khỏi. Dư Trạch Nam từ xa nhìn thấy cảnh này, chợt trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác hụt hẫng lẫn mất mát. Rốt cuộc hắn ta và Vy Vy có mối quan hệ gì? Chẳng lẽ mình không bằng một người tàn tật như anh ta sao?

  Dư Trạch Nam âm thầm rời đi trong im lặng. Mặc Kính Đình nhìn thấy tất cả biểu cảm trên mặt của Dư Trạch Nam, nhìn thấy Dư Trạch Nam rời đi trong hụt hẫng mà tâm trạng Mặc Kính Đình có vẻ tốt hơn. Hắn bây giờ mới nhìn thẳng vào mắt Lan Vy, cô ấy vẫn như người mất hồn nhìn hắn một cách say đắm. Bất chợt hắn hỏi.

  "Đẹp lắm sao?"

  "Rất... rất đẹp." Lan Vy trả lời trong vô thức, Mặc Kính Đình nhẹ công môi đầy hài lòng. Hắn lại tiếp tục hỏi.

  "Ngồi trên người tôi cảm giác thế nào? Có thích không?"

 "Hả?"

Diệp Lan Vy như giật mình tỉnh giấc sau cơn mộng mị. Cô rời khỏi người của Mặc Kính Đình nhanh chóng cách xa hắn ra nói.

 "Xin lỗi, tôi... tôi không cố ý."

  "Có ai nói với cô là cô nặng lắm không?"



Diệp Lan Vy tức giận xù lông lên quay sang nhìn hắn phản bác.

  "Cân nặng của tôi rất cân đối đấy nhé, với lại là anh kéo tôi lại làm tôi ngã, tôi đâu có cố ý ngồi lên người anh. Chỉ thích vã mặt người ta."

Diệp Lan Vy từ lớn tiếng phản bác rồi lại lí nhí từng câu sau cùng. Mặc Kính Đình không hiểu sao nhìn thấy cô như vậy, hắn lại thấy cô có chút đáng yêu. Lần đầu tiên hắn gặp một cô gái thú vị như vậy, không trêu thì phí quá. Bỗng nhiên hắn nhăn mặt ôm chân mình khẽ nói.

  "Đau quá!"

  Lan Vy nghe hắn kêu đau, sắc mặt lại nhăn nhó cứ tưởng là đau thật. Cô vội khụy gối ngồi xuống cạnh bên hắn lo lắng hỏi.

  "Anh sao thế? Anh đau ở đâu?"

  "Chân tôi đau quá! Chắc lúc nãy cô ngồi lên làm chúng gãy rồi."

  "Tôi... Tôi đâu có nặng đến mức đó chứ! Để tôi đưa anh đi viện kiểm tra nhé!"

  "Không tôi không muốn đi bệnh viện, cô giúp tôi xoa bóp một chút xem sao?"

  "Ồ được. Đau ở đây sao?"

  "Không, ở đây."

  Mặc Kính Đình cứ chỉ hết chỗ này rồi lại sáng chỗ khác bắt cô xoa bóp cho mình. Cứ liên tục thay đổi vị trí chỗ đau trên đôi chân làm Lan Vy nghi ngờ ngước lên nhìn anh hỏi.

  "Rốt cuộc anh đau..."

  Câu nói còn chưa hết câu, Lan Vy cảm nhận được môi mình đã chạm đến môi Mặc Kính Đình vì cú ngước lên bất ngờ của cô và khom người xuống của hắn. Ánh mắt hai người khẽ động rồi im lặng nhìn đối phương, tình huống gì thế này? Lan Vy hoàng hồn vội bật ngồi dậy đứng như trời trồng, tìm cô đập loạn xạ không biết nên làm thế nào, cô liền viện lý do.

  "Tôi... Hình như Sơ đang gọi tôi, anh ngồi đây một lát rồi vào sau nhé!"

  Lan Vy nói xong lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất. Mặc Kính Đình vẫn im lặng ngồi đấy, hắn đưa tay chạm lên môi mình. Bất chợt đôi môi hắn nhẹ công lên một chút vẻ rất hài lòng nhìn theo bóng Lan Vy khẽ nói.

  "Chạy nhanh thật đấy!"