Ỷ Sủng Mà Cưới

Chương 22: Chương 21




Editor: littlesunflower05

Sau khi đầu gối của Hạ Thanh Trì bị đập thật mạnh trên mặt đất bằng đá cẩm thạch lạnh băng, mái tóc tơ đen bù rù, vướng lên gương mặt đang nhất thời lộ ra vẻ mờ mịt ngơ ngác, cho đến được bàn tay của người đàn ông ôn nhu nâng dậy, cũng vẫn không dám tin rằn mình sẽ làm ra trò cười như vậy cho thiên hạ?

Đôi mắt đen láy đối diện với Ôn Thụ Thần gần trong gang tấc, câm nín.



Ôn Thụ Thần đỡ bả vai của cô, giữa lông mày có mấy phần sắc thái đau lòng, thả chậm ngữ điệu: “Còn đi đường được không?”

Dưới làn váy màu lục đậm kia, chỗ đầu gối đã lấm tấm vết đỏ nhạt.



Hạ Thanh Trì ngay cả đứng cũng phải dựa sát vào lực đạo của anh, đôi giày cao gót nhọn hoắt trên chân mới vừa bị quẹt một chút, gót giày đã hỏng rồi.



Cô cúi thấp đầu nhìn, lại ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên với anh, muốn cười không ra cười, muốn khóc lại rớt không ra nước mắt.



Ánh mắt Ôn Thụ Thần nhìn cô, cũng đã nhận ra cô đang xấu hổ.



“Đắp lên.



” Anh cởi áo khoác tây trang ra, quấn lên người Hạ Thanh Trì.



Bả vai ấm áp, đều là hơi thở dễ ngửi của anh.



Ôn Thụ Thần ở bên ngoài thang máy, sợ có người khác nhìn thấy, vươn cánh tay ôm cô lên, lập tức đi đến cửa chính của hội sở, đôi chân dài bước không nhanh không chậm, vững vàng ổn định.



Hạ Thanh Trì đi không được lộ cũng không dám giãy giụa, đầu ngón tay tinh tế nắm lấy một góc cổ áo sơmi của người đàn ông, khuôn mặt trắng nõn trong suốt đã đỏ ửng tới cực hạn, cô núp mình vào trong áo khoác tây trang, dứt khoát giả làm đà điểu(*), mơ hồ cảm nhận được Ôn Thụ Thần đã ôm cô chạy ra tới bên ngoài rồi.



(*) Giả làm đà điểu: Một tâm lý trốn tránh thực tại.



Khi gặp nguy hiểm đà điểu sẽ vùi đầu vào, nghĩ rằng không nhìn thấy nó tức là nó sẽ an toàn, người ta gọi tâm lý này là “tâm lý đà điểu”.



( zhidao.



baidu)

Tài xế và các bảo tiêu vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, thấy bóng dáng của Ôn Thụ Thần, lập tức đánh xe tới.



Lúc này không ai dám hỏi nhiều một chữ, làm như không thấy cô gái trong ngực ông chủ nhà mình.



Sau lưng Hạ Thanh Trì chạm vào ghế da thật, gió đêm lạnh lẽo bên ngoài cũng biến mất, thay vào đó là hơi ấm ấm áp, lúc này cô mới chậm rãi thò đầu ra từ trong tây trang, nhíu mi lại, nhìn người đàn ông đứng ở ngoài xe, giao phó xong việc với bảo tiêu.



Ôn Thụ Thần cũng ngồi vào, phanh một tiếng đóng cửa xe lại.



Lúc này tài xế đi xuống hút thuốc, không lái xe đi.



Vẫn là bên ngoài cung Bồng Lai, quang cảnh đường phố phồn hoa náo nhiệt, dường như cũng cùng bên trong xe tách thành hai thế giới khác biệt.





Hạ Thanh Trì trả lại tây trang cho Ôn Thụ Thần, anh không nhận lấy.



Nhìn theo tầm mắt của người đàn ông, cô chú ý tới đầu gối dưới váy của mình.



Ôn Thụ Thần mở miệng trước, phá vỡ không khí trong xe: “Tôi để bảo tiêu đi mua thuốc, đầu gối còn đau không?”

Hạ Thanh Trì gật gật đầu, việc này lại rất thành thật.



Cô mang giày cao gót cũng khó chịu, nhưng ở trước mặt anh để chân trần cũng không hay.



Ôn Thụ Thần cùng cô ngồi trên ghế xe khoảng hai phút, sau đó đẩy cửa xe ra đi xuống.



Đôi mắt đen láy của Hạ Thanh Trì hiện lên vẻ khó hiểu, xuyên qua cửa kính ô tô, cô thấy Ôn Thụ Thần đi đến cốp xe, không biết là lấy cái gì.



Trong chốc lát sau, lại không nhanh không chậm mà quay trở về.



Trên tay thon dài lãnh bạch cầm một cái chăn mỏng mềm mại, sau khi trở lại xe, ngón tay thon dài của Ôn Thụ Thần dùng lực đạo ôn nhu nắm lấy bụng bắp chân trắng trẻo của cô, mặt không đổi sắc mà đặt lên đầu gối của anh.



Tấm chăn mỏng kia thì che trên đùi Hạ Thanh Trì.



Hành động săn sóc chu toàn như vậy, cũng loại bỏ được tâm lý ngại ngùng của nữ nhân.



Cách một lớp chăn hơi mỏng, Ôn Thụ Thần dùng ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi giúp cô ấn lên mắt các chân bị bong gân nhẹ, dưới ánh đèn tông màu ấm, thần sắc chuyên chú lại làm người ta rung động.



Đôi mi thanh mảnh và cong vút của Hạ Thanh Trì chớp chớp, cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm mu bàn tay gầy rõ ràng của anh.



Nếu như vậy mà còn muốn phủi sạch quan hệ với anh, ngay cả mình cũng không thuyết phục được bản thân.



Ôn Thụ Thần giảm bớt đau nhức ở mắt cá chân của cô, bảo tiêu ở ngoài xe cũng đã mua thuốc tới, hiệu suất làm việc rất nhanh.



Hạ Thanh Trì muốn bỏ chân xuống, lại bị bàn tay nam nhân cách hơi mỏng thảm ấn xuống, tiếng nói trầm thấp: “Ngoan một chút.





Anh mở hộp thuốc mà bảo tiêu mua ra, là miếng dán đầu gối.



Hạ Thanh Trì chỉ có thể cứng đờ ngồi ở ghế sau, bụng bắp chân có chút mát lạnh, tấm chăn bị lấy ra, kéo theo làn váy màu lục đậm của cô cũng bị vén lên, đắp ở trên đầu gối một đoạn.



Làn da trắng nõn tinh tế, ở trên là một mảng màu đỏ hồng.



Ánh mắt Ôn Thụ Thần đảo qua trong chớp mắt, rồi dời đi ngay.





Anh bôi thuốc mỡ lên, môi mỏng nhẹ nói: “Cái này là để giảm sưng, như vậy thì ngày mai em rời giường, đầu gối sẽ không đau.





Hạ Thanh Trì cảm giác chỗ đầu gối rất thoải mái mát lạnh, làm giảm đi cảm giác đau đớn và khó chịu trước đó, tầm mắt dưới hàng mi không biết nên di đi đâu mới được, lại nhìn về phía túi thuốc kia, muốn hỏi: “Bảo tiêu có mua cho anh thuốc giải rượu không?”

Bên này Ôn Thụ Thần đã thong dong mà sửa sang lại mép váy màu lục đậm của cô, che phủ một đoạn bắp chân trắng nõn.



Anh không nói gì, chỉ là vươn cánh tay, làm người ta không hề phòng bị, ôm lấy Hạ Thanh Trì, qua lớp áo sơ mi mỏng, truyền tới hơi thở từ người đàn ông Ôn Thụ Thần này.



Hạ Thanh Trì đầu óc một mảng trắng xoá, cũng quên mất mình muốn nói cái gì.



Cô có thể cảm nhận được ngực Ôn Thụ Thần rất rắn chắc, nhiệt độ so với nữ nhân cao hơn một chút, hoàn toàn khác biệt với giọng điệu trầm nhạt tràn ra từ môi mỏng của anh: “Ôm ba phút, có được không?”

Lỗ tai Hạ Thanh Trì nóng lên, âm thầm cảm thấy nên cho anh uống thuốc giải rượu.



“Tối nay anh―― có phải bị chuốc rượu hay không?”

Hai tay Ôn Thụ Thần ôm cô vào trong ngực, khoảng cách cực kỳ gần, cúi đầu, khuôn mặt phảng phất như có thể đụng tới cái trán của cô, tầm mắt nhìn chằm chằm hàng mi dày đang rũ xuống của Hạ Thanh Trì, một độ cong rất đẹp.



Anh bỗng nhiên mỉm cười, môi mỏng thấp giọng nói: “Không uống nhiều lắm.





Hạ Thanh Trì nghĩ thầm, không uống nhiều lắm mà đã không bình thường như vậy rồi?

Nếu mà uống nhiều, tối nay chắc cô đã ‘chạy trời không khỏi nắng’.



Ôn Thụ Thần mặc kệ cô âm thầm oán giận, ngón tay xương khớp rõ ràng dán lên bàn tay cô đặt ở đầu gối, chậm rãi, lòng bàn tay ôn nhu đi xuống từ lòng bàn tay của cô.



Đầu ngón tay Hạ Thanh Trì run một chút, bị anh đan mười ngón tay vào nhau.



Ôn Thụ Thần chỉ lẳng lặng ôm cô ngồi trong xe, hai người nghe được nhịp tim của nhau, thời gian trôi qua đã hơn ba phút, anh vẫn chưa định tách ra.




Hạ Thanh Trì nhịn không được ngẩng đầu, sợi tóc đen nhánh mềm mại lướt qua hàm dưới hoàn mỹ của người đàn ông: “Hết ba phút rồi.





Cô muốn nhắc nhở anh, cứ tiếp tục ôm như vậy thì không ra thể thống gì.



Ôn Thụ Thần tươi cười ôn nhuận, theo đó cởi bỏ lớp ngụy trang nhã nhặn phong độ thân sĩ: “Hết rồi sao? Xem ra thời gian của chúng ta có thể là không giống nhau.





Chỉ là ba phút, còn có thể có gì không giống nhau?

Hạ Thanh Trì muốn trợn mắt với anh, làm thế nào cũng không ngờ được, lúc trước đụng phải xe anh, cái người tên Ôn Thụ Thần này và cô vẫn thuộc về hai thế giới, anh có vòng giao thiệp trong xá hội thượng lưu bí ẩn của anh, mà ở trong thế giới của cô, anh được người nịnh hót vì là danh lưu đứng đầu cao cao tại thượng, đời này cũng sẽ không có bất kì tiếp xúc gì……

Ai mà biết được, hai tháng sau, cả người Hạ Thanh Trì đều ở trong lòng ngực anh.





Đôi khi những thứ như duyên phận thật thần kỳ, bản thân Hạ Thanh Trì cũng cảm thấy rất không chân thật.



Đầu ngón tay của cô lặng lẽ móc móc tay của Ôn Thụ Thần: “Anh thật sự thích tôi sao?”

Ôn Thụ Thần đáp lại, chậm rãi tới gần cô thêm một tấc, hơi thở ấm áp xẹt qua lỗ tai cô: “Còn có thể có giả sao?”

Hạ Thanh Trì cảm thấy tư thái của anh trong việc phát triển mối quan hệ như kiểu đây là chuyện theo lý thường.



Phảng phất như, cô trời sinh chính là người của Ôn Thụ Thần.



Lời nói lăn hai lần ở giữa răng môi, cô chần chừ nhẹ giọng hỏi: “Gia đình anh…… Chưa đính hôn cho anh à?”

Trước đó Ôn Thụ Thần trắng trợn táo bạo hỏi cô, Hạ Thanh Trì cũng quên hỏi về gia đình anh.



“Trong nhà không ai làm chủ được tôi.





Ôn Thụ Thần cho người ta cảm giác là điệu thấp ôn nhuận, không có tính công kích mạnh, nhưng trong ngôn hành cử chỉ thường ngày làm người ta vô hình cảm giác được một áp lực cường thế.



Anh cầm quyền một mạch Ôn thị ở Giang Thành từ khi còn trẻ, không ai có thể làm chủ được chuyện của anh.



Đôi môi đỏ mọng của Hạ Thanh Trì nhẹ động, đang nghĩ ngợi xem có nên ôm đùi anh hay không.



Mà Ôn Thụ Thần hạ nửa câu lời nói, đã chậm rãi nói ra: “Nếu về sau em gả vào, thì có thể làm chủ cho anh.





“……” Lời này không có cách nào đáp được.



Cô yếu ớt gật đầu, cũng không khác việc đáp ứng lời cầu hôn của anh là mấy.



Hạ Thanh Trì giờ phút này rất muốn dùng tâm thiền của Khúc Bút Tâm mà mắng anh: Cẩu nam nhân, lại trêu mình đây mà!

Xúc động như vậy, rốt cuộc vẫn áp xuống.



Hạ Thanh Trì mặt ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tôi cũng chẳng có thời gian mà quản anh đâu.





Ôn Thụ Thần đáy mắt có ý cười, hai người trò chuyện khá vui vẻ, nắm lấy đầu ngón tay cô làm bộ muốn dán môi mỏng lên.



Đây là hành động rất tự nhiên, không phải là muốn chiếm tiện nghi của cô.



Hạ Thanh Trì hơi hơi trợn to đôi mắt đen láy, khẩn trương một chút.



Cũng may Ôn Thụ Thần cũng đã nhận ra, môi mỏng cũng không thật sự dán lên đầu lên đầu ngón tay quá mức sạch sẽ của cô.



“Đừng khẩn trương.





Thần thái và nụ cười của anh ôn nhu thân thiện đến bất ngờ, trấn an tâm tình của cô giờ phút này: “Tôi sẽ không xằng bậy.





Hạ Thanh Trì cảm thấy có lẽ vẫn là nên mua thuốc cho anh uống đi.





“Bảo tiêu của anh chỉ mua thuốc mỡ cho tôi thôi à?” Cô muốn trở mình, kết quả Ôn Thụ Thần nắm tay cô, vẫn luôn không buông.



Hạ Thanh Trì đành phải lấy một tay khác, cầm túi thuốc tới.



Mở ra, bảo tiêu có mua thuốc giải rượu.



Sau khi nhìn thấy, Hạ Thanh Trì giống như thấy được rơm cứu mạng, lấy ra muốn cho Ôn Thụ Thần uống.



Ôn Thụ Thần ngoan ngoãn phối hợp, cười cười: “Không phải em không có thời gian quản tôi à?”

“……”

Hạ Thanh Trì im lặng một giây, đột nhiên thô lỗ nhét thuốc vào trong miệng anh.



Ôn Thụ Thần cười rộ lên rất hàm súc, không phải kiểu cười ha ha sang sảng của nam nhân khác.



Mặt mày trong vắt thâm tú, hiện lên một tia ý cười, không có bất kì tạp chất nào.



Lúc còn nhỏ chắc hẳn anh là một cậu bé rất ngoan, rất được trưởng bối yêu thương.



Hạ Thanh Trì lại nghĩ tới ngày đó, nếu cô nuôi con thì cũng muốn nuôi thành như vậy.



Này chắc hẳn cũng là mục tiêu chung của tất cả phụ nữ ở Giang Thành.



Thuốc cũng đã uống, Ôn Thụ Thần khép hờ hai mắt, dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút.



Ở trong buồng xe an tĩnh, Hạ Thanh Trì an tĩnh lấy điện thoại ra giết thời gian.



Nhóm WeChat bị cô chặn trước đó, trưởng nhóm là Khúc Bút Tâm.



Trong đó rất náo nhiệt, tin nhắn lướt xem không hết.



Hạ Thanh Trì tùy ý lướt mấy cái, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Khúc Bút Tâm.



Ở giao diện trò chuyện riêng, Khúc Bút Tâm oanh tạc mấy chục cái tin nhắn tới.



May mắn là điện thoại đã tắt tiếng, Hạ Thanh Trì vô thức nhìn về phía Ôn Thụ Thần.



Thấy anh không phản ứng, tầm mắt lại trở về trên WeChat.



Khúc Bút Tâm gửi không dưới năm cái emoji phẫn nộ, hoàn toàn khác với hình tượng cô gái ngoan ngoãn: [ Hạ Thanh Trì cái con nhỏ chết tiệt này, đêm hôm khuya khoắt mày không từ mà biệt ở bữa tiệc của tao, có phải cùng danh lưu đứng đầu khai phòng hay không?! ]

Ngay sau đó, cô ấy lại gửi một đoạn chat voice, Hạ Thanh Trì xem tin nhắn bằng một tay thực sự rất không tiện, tay run nhấn một cái, nghe thấy tiếng hét siêu lớn của Khúc Bút Tâm vang lên, trong không gian kín lại an tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng ――[ Mày đừng quên…… Năm chúng ta mười hai tuổi ấy đã ước định ở trước mặt Bồ Tát, phải cùng nhau giữ tấm thân trong sạch đến đêm tân hôn của mình! ]

Hạ Thanh Trì bị lời nói của Khúc Bút Tâm làm cho ngốc một lúc, sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, vô thức ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh.



Tầm mắt cô mang theo run rẩy, đối diện với đôi mắt thâm trầm đang chậm rãi mở ra của Ôn Thụ Thần.



.