Ỷ Sủng Mà Cưới

Chương 11: Dạ Dày Anh Mà Hỏng Rồi Sẽ Không Tìm Đội Luật Sư Tố Cáo Tôi Cố Ý Đả Thương Người Chứ




Editor: littlesunflower05

Sau khi Ôn Thụ Thần nói ra nguyên nhân xuất hiện đêm nay, bầu không khí giữa hai người là một lần xấu hổ.

Hạ Thanh Trì phản ứng giống như là làm chuyện xấu bị phát hiện tại chỗ, còn bị người ta nhìn thấu.

Cô chậm chậm, lần này không dựa tường mà đứng, mà dán chặt trước tủ giày, hàng mi tinh xảo đổ bóng lên khuôn mặt hoàn mỹ như sứ, không biểu lộ tâm tình nhiều.

“Hôm nay tôi về Giang thành, ở trên máy bay làm việc liên tục 10 tiếng đồng hồ.



Sau khi hạ xuống như vậy, liền sắp xếp thời gian tới đón em theo hẹn.” Giọng nói của Ôn Thụ Thần không thoải mái mà đặc đặc khàn khàn vang lên, chủ động phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Anh thay đổi tác phong thân sĩ phong độ hàm súc, từng chữ trong lời nói làm cô có thể nghe ra được.

Buổi hẹn hò này của hai người, anh rất để ý.

Hạ Thanh Trì đáy mắt sương mù mênh mông, trong lòng nhịn không được mà nghĩ có phải anh đối đãi với mỗi người đàn bà, thậm chí là quen biết không lâu, đều là thái độ săn sóc ôn nhu lại chu toàn như này hay không?

Cái này làm cho Hạ Thanh Trì rũ đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, chính là không muốn nhìn mặt anh.

Cách vài giây, mới rầu rĩ mà lên tiếng: “Cơm chiều tôi đã ăn rồi.”

Đây là ý tứ muốn đuổi anh ra ngoài cửa.

Ôn Thụ Thần thần sắc hiểu rõ, thấp giọng hỏi: “Còn thừa không?”

“Hả?” Hạ Thanh Trì kinh ngạc nâng đầu lên, đôi mắt đen nhánh cũng trợn to.

Thời điểm ở một mình trong căn hộ cô còn ảo tưởng viển vông cho Ôn Thụ Thần ăn cơm, cái mộng tưởng này thực hiện được rồi?

“Trước đó sau khi xuống máy bay không muốn ăn uống, hiện tại muốn.” Ôn Thụ Thần lúc nói chuyện nhìn cô chăm chú, đáy mắt thâm thúy lộ ra ý cười, thật đẹp trai.

Hạ Thanh Trì nỗi lòng lại không cách nào bình tĩnh, thậm chí đang suy nghĩ về ý tứ trong những lời này của anh.

Có phải hay không có thể hiểu là ——

Ban đầu không muốn ăn, sau đó thấy cô, liền muốn.

*

Lúc chạng vạng tối gọi một bàn ăn tại gia, Hạ Thanh Trì cũng không động đũa mấy, đồ ăn đều bị nguội đặt ở trên bàn trong phòng ăn.



Cô vốn dĩ muốn đi hâm nóng lại, bưng đồ ăn tiến vào phòng bếp lại phát hiện lò vi sóng mua về để trưng bày không mở lên được.



Cũng không biết là hỏng rồi, hay là cự tuyệt phục vụ nam nhân này.

Hạ Thanh Trì thử hai lần đều không được, quay người lại lại thấy Ôn Thụ Thần xuất hiện ở phía sau.

Hoảng sợ, lại lập tức cảm thấy xấu hổ.

Ngay cả lò vi sóng cũng không bật được, cũng gián tiếp chứng thực trình độ nấu nướng của cô gái.

“Tôi gọi cơm hộp cho anh nhé.”

Hạ Thanh Trì tính tình lại lớn, cũng không quen ngược đãi người khác.



Ở giữa có ân oán hiểu lầm gì thì có thể ngả bài đến trên mặt bàn giải quyết, không cần phải để vị danh lưu giá trị con người không thể đoán này ăn cơm thừa canh cặn……

Ôn Thụ Thần nhận lấy đồ ăn trên tay cô, thần sắc bình tĩnh phảng phất như kiểu ngày thường ở phương diện ăn uống một chút cũng không chú ý: “Tôi ăn mấy miếng lót dạ là được, không cần mất công chuẩn bị.”

Hạ Thanh Trì trực giác cho rằng anh đang gạt người, ai sẽ ăn một bàn đầy đồ ăn cay để lót dạ.

Môi đỏ của cô giật giật, muốn nói chuyện, lại nuốt trở vào.

Dường như, cũng không có tư cách gì để quan tâm dạ dày của anh.

Loại quan hệ nam nữ rắc rối phức tạp này vẫn là nên nhân lúc còn sớm phủi sạch, đừng lại gây nên hiểu lầm mập mờ gì.

Ôn Thụ Thần bên này đã ngồi xuống trước bàn ăn, đang cầm giấy ăn thong thả ung dung lau vết nước trên tay, dưới ánh đèn, màu da ngón tay của anh trắng lạnh, thoạt nhìn thật thanh khiết, cùng cổ áo sạch sẽ cài chặt cúc ở chỗ cổ thon dài, lộ rõ ra một cảm giác có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng.

Hạ Thanh Trì phát hiện nam nhân này mỗi lần mặc áo sơ mi, trên mỗi viên cúc áo đều là cài chặt, ngay cả chỗ cổ tay áo cũng vậy.

Cũng chưa từng cuốn tay áo lên lộ ra cánh tay.

Thân hình thon gầy cao dài này của anh, chắc là không có cơ bụng nhỉ?


Hạ Thanh Trì cảm thấy chẳng ai hoàn mỹ, đừng nói không có cơ bụng, coi như Ôn Thụ Thần là ma bệnh cũng sẽ không làm người ta bất ngờ.

Cô đầu óc miên man đầy suy nghĩ mà ngồi ngay bên cạnh Ôn Thụ Thần, cách anh một khoảng bằng nửa cái ghế dựa, lòng bàn tay chống cằm, tiếp tục nhìn anh nhai kỹ nuốt chậm ăn cơm……

Hiển nhiên, khẩu vị của anh khá kém, hoàn toàn tương phản với mình.

Hạ Thanh Trì muốn để anh đừng ăn, cố ý kiếm cớ hỏi: “Nếu mà dạ dày anh ăn đến hỏng rồi, sẽ không tìm đội ngũ luật sư tố cáo tôi cố ý đả thương người chứ?”

Ôn Thụ Thần ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, biết rõ mánh khóe của cô, nhưng vẫn phối hợp giương lên độ cong môi mỏng: “Xem tình huống.”



Lại còn xem tình huống có muốn tìm đội luật sư tố cáo cô hay không á?

Hạ Thanh Trì một phen đoạt lấy chiếc đũa trong tay nam nhân, mặt mày tinh xảo hiện lên sinh động đẹp đẽ: “Đúng là đồ bạch nhãn lang(*), đừng có mà ăn!”

(*) Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ kẻ vong ơn bội nghĩa, vô ơn….

Cô thuận thế đem thức ăn trên bàn tiến phòng bếp, đổ xuống thùng rác, hết lần này tới lần khác lại không bằng lòng thừa nhận là lo lắng cho dạ dày của anh.

Ôn Thụ Thần cũng không cản, vẫn ngồi ở trên ghế.

Giọng nói của anh không khoẻ, vốn là không thể dính đồ ăn cay.



Vừa rồi miễn cưỡng ăn một chút, làm cho lông mày bất động thanh sắc nhăn lại.

Một lúc sau, Hạ Thanh Trì đi ra khỏi phòng bếp, rót cho anh cốc nước.

Ôn Thụ Thần nhận lấy, ánh mắt ngắm nhìn biểu tình trên mặt của cô, lúc nói chuyện cũng không dời mắt đi nửa tấc: “Không tức giận à?”

“Anh nói cái gì.” Âm thanh của Hạ Thanh Trì vang lên, cùng với đó, lồng ngực run một chút.

Ôn Thụ Thần uống nước làm ấm họng, suy nghĩ một chút, lại lần nữa mở miệng, ngữ điệu trầm thấp rất có thành ý: “Nếu không tức giận, có thể lại cho tôi mượn của em ba tiếng đồng hồ được không, tôi đưa em đi gặp một người.”

Lần trước anh nói mượn ba tiếng để đi ăn, lần này nói mượn ba tiếng đi gặp người.

Hạ Thanh Trì không hỏi là gặp ai, lại lờ mờ đoán được đêm nay Ôn Thụ Thần tới nơi này, không chỉ đơn giản là lấy áo sơmi như vậy.


Rõ ràng cô ở chung cư tức giận vài ngày, bị Ôn Thụ Thần hỏi một chút, lại đột nhiên không giận nữa.

“Được không?” Ôn Thụ Thần lặp lại mà thấp hỏi.

Câu được không kia, nghe lọt vào tai thật là một câu nói ôn nhu, giống như là nam nhân nâng bàn tay to lên đặt ở trên đầu nhỏ của cô mà trấn an.

Hạ Thanh Trì trong lòng cảm xúc phức tạp, cùng anh nhìn nhau, một giây hai giây trôi qua, sau đó không nhịn được, cong khóe môi lên trước.

*

Buổi tối nhất thời nói muốn ra cửa, Hạ Thanh Trì đành phải ném Ôn Thụ Thần ở phòng khách trước, còn mình thì đi vào phòng để quần áo đổi một bộ.

Cô đứng ở trước tủ quần áo chọn lựa, đầu ngón tay, lướt qua từng chiếc váy đẹp trước mắt, bỗng nhiên dừng lại ở một chiếc váy dài màu ngọc trai.



Yên lặng hai giây, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng Ôn Thụ Thần mặc áo sơmi màu trắng xám nhạt đêm nay, Hạ Thanh Trì ma xui quỷ khiến mà cầm cái váy này xuống.

Vừa mới thay, nhìn mình trước gương, màu trắng ngọc trai rất hợp với cô, tựa hồ làm da thịt càng thêm trắng nõn.

Hạ Thanh Trì nhìn nửa ngày, lỗ tai ửng đỏ, luống cuống tay chân mà cởi ra, thay bộ khác.

Cô một lần nữa chọn một cái váy màu đỏ diễm lệ, cũng hoàn toàn tránh khả năng mặc đồ đôi cùng Ôn Thụ Thần.

Thay quần áo xong, Hạ Thanh Trì liền đi ra ngoài, sợ nghiêm túc quá lại giống như ra cửa hẹn hò, nên không cả trang điểm, tùy tiện chải vuốt mái tóc đen nhánh, mới vừa đi đến phòng khách, còn chưa nói ra tiếng, đã kẹt lại ở trong cổ họng……

Hạ Thanh Trì đứng im tại chỗ, là xấu hổ.

Đôi mắt đen nhánh xinh đẹp tinh tường nhìn thấy Ôn Thụ Thần đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, tay thon dài chậm rãi từ trên ghế quý phi cầm lên một kiện áo sơmi nam màu trắng.

Là áo ngủ sau khi cô mặc cả đêm, tiện tay ném lên trên ghế.

Mấy ngày hôm trước đại khái là nghĩ đến vụ bộ phim kia, nên tâm tình cực kì bực bội, Hạ Thanh Trì cũng lười đến thu dọn kiện áo sơ mi kia.

Lúc này bị Ôn Thụ Thần phát hiện, Hạ Thanh Trì thực sự muốn ngoẻo tại chỗ.

“Đây là của tôi?” Ôn Thụ Thần tiếng nói cực nhẹ cực đạm, lại không khó nghe ra tia sung sướng vui vẻ.

Anh đánh giá mấy phần, không keo kiệt mà khen: “Hình thêu rất đẹp.”


Trên mặt vải màu trắng kia, từng đường kim mũi chỉ đều thêu đến tinh xảo hoàn mỹ.

Hạ Thanh Trì không thể lại nhắm mắt nói dối, bởi vì chỗ cổ tay áo sơ mi, còn thêu một chữ Ôn.

Trực tiếp cho đóng dấu cho anh.

Ôn Thụ Thần rất không khách khí cầm cái áo sơ mi này lên tay, hình như phát giác được nữ nhân này có chút không tình nguyện, anh nhẹ nhàng bâng quơ phớt lờ việc này, cũng không cho cô cơ hội đổi ý, sau đó làm bộ làm tịch mà nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, nhắc nhở nói: “Chúng ta nên ra cửa rồi.”

Anh đưa cô đi gặp người, e là cũng cùng đối phương hẹn thời gian rồi.

Hạ Thanh Trì đành phải nuốt lời nói trở về, tâm tình phức tạp nhìn áo sơmi Ôn Thụ Thần đang mang theo trên tay vài lần.

*

Bản thân đã mặc qua hai lần để ngủ, đưa cho anh hình như không thích hợp đi?

Hạ Thanh Trì dọc đường đi muốn nói lại thôi, lại lo nếu bây giờ nói thật với Ôn Thụ Thần thì anh sẽ nghĩ gì?

Cứ như vậy rối rắm tới rối rắm đi, đến khi xe dừng lại, tới cổng câu lạc bộ.


Ôn Thụ Thần ở trước mặt cô, đi xếp áo sơ mi sạch sẽ để trong cốp xe, Hạ Thanh Trì mới biết được cái áo sơ mi này, là một đi không trở lại.

Cô đầu đau muốn nứt ra, đỡ trán, còn chưa xuống xe, trước tiên cắn môi dưới, lời nói thấm thía ám chỉ: “Ngài Ôn, áo sơmi kia, anh lấy về phải đi giặt, anh biết không?”

Ôn Thụ Thần thân sĩ mở cửa xe chỗ ghế phụ ra, tầm mắt nhìn thẳng vào.

Đêm nay tâm tình của anh phá lệ sung sướng, đặc biệt là sau khi ra cửa lại cực kì rõ ràng.



Đối với lời nói của Hạ Thanh Trì, môi mỏng của anh hơi hơi giương lên nói: “Nghe em gọi ngài Ôn như vậy quá khách khí, gọi tôi là Thụ Thần là được.”

Hạ Thanh Trì âm thanh kẹt trong họng, không cần đâu anh êii.

“Chúng ta là bạn bè, không phải sao?” Đêm nay tâm tình của Ôn Thụ Thần không chỉ có sung sướng, còn được thăng cấp quan hệ với cô, trở thành bạn bè.

Hạ Thanh Trì lại có chút mờ mịt, đây là bạn bè?

Vẫn là Ôn Thụ Thần không nhanh không chậm mà nói: “Chúng ta quen biết nhau được mười bảy ngày hai mươi tiếng đồng hồ, tôi đưa em vòng tay, em có qua có lại đưa tôi áo sơ mi, Thanh Trì, như vậy còn chưa phải quan hệ bạn bè sao?”

Ở câu nói sau cùng anh cố ý hỏi lại, ngữ điệu lộ ra ý vị sâu không lường được.

Phảng phất như Hạ Thanh Trì nếu lắc đầu phủ nhận, anh ngay sau đó liền sẽ nói: Em đã tới khách sạn mà tôi ở, còn cuốn nút tay áo của tôi lên, nhìn cánh tay của người ta.



Mà tôi qua căn hộ của em, mu bàn tay vô tình mạo phạm da thịt phía sau lưng em một chút, nhìn bộ dáng em mặc áo ngủ có đai đeo.

Đây không phải là chuyện sẽ phát sinh giữa hai người xa lạ.

Hạ Thanh Trì á khẩu không trả lời được, cũng chú ý tới xưng hô của anh với mình, từ Hạ tiểu thư, rất tự nhiên mà sửa miệng thành Thanh Trì.

Người ta cũng khí định thần nhàn (*) như vậy, cô một lần nữa cự tuyệt ngược lại có vẻ không phóng khoáng.

(*) Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.

Ôn Thụ Thần lúc này, nâng bàn tay thon dài lãnh bạch lên, chậm rãi duỗi về phía cô: “Xuống xe.”

Hạ Thanh Trì đối diện với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của anh, tâm tư của hai người tâm tư đều ẩn giấu trên hành động này, nửa ngày sau, cô hào phóng mà đặt bàn tay trắng nõn trên lòng bàn tay nam nhân.

……

Hội sở lầu 3, giữa các phòng bao ngay bên cạnh nhau chỉ dùng mấy tấm bình phong khắc hoa gỗ lim để ngăn cách, hoàn cảnh an tĩnh, không có người quấy nhiễu.

Hạ Thanh Trì tin tưởng không nghi ngờ Ôn Thụ Thần thực sự là đưa cô tới gặp người, ai ngờ sau khi tới phòng bao rồi, nam nhân này chỉ nhàn nhã thong dong mà pha trà cho cô uống, ngay lúc nhịn không được muốn mở miệng hỏi ……

Ôn Thụ Thần ngẩng đầu, im lặng không nói gì.

Lông mi Hạ Thanh Trì nhẹ chớp, nghe được cửa phòng bao cách vách mở ra, trước truyền đến một trận tiếng bước chân.

**

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Thụ Thần: Tôi với vợ của tôi, bây giờ là quan hệ bạn bè.



Phải tranh thủ sớm ngày thúc đẩy quan hệ lên một bậc, cho cô ấy xem xem dưới lớp áo sơmi của tôi có cơ bụng hay không!!!.