Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia - Chương 12




Thiệu Trường Canh ở trên đường cái tìm Thiệu Vinh suốt hai giờ đồng hồ, tuyết rơi trên vai đọng thành một tầng thật dày, tuyết trên tóc do thở ra nhiệt khí mà dần tan, từ lọn tóc trượt vào trong cổ áo lạnh đến thấu xương.

Hắn nghĩ, Thiệu Vinh nhất định là do ông trời đưa đến cố ý trêu cợt hắn. Nếu không, hắn sao có thể vì một đứa bé mà thay đổi nhiều như vậy? Nếu như là ngày trước, hắn hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi cảnh mình mạo hiểm trên đường đầy tuyết chẳng có mục đích tìm người như thế này.

Hôm nay về nhà thật sự là không hay ho.

Bất kể là đám người nhiễu loạn trật tự trong bệnh viện, hay là tiết trời đầy tuyết làm người ta mệt mỏi, còn có việc Thiệu Vinh mất tích. . . . . . Những sự kiện xảy ra liên tiếp làm cho tâm tình của Thiệu Trường Canh trực tiếp rớt xuống đáy cốc.

Thiệu Trường Canh ấn huyệt thái dương, thuận tay đón một chiếc taxi quay về Thiệu gia.

Hắn chỉ mới về nước được một năm, về phương diện giao thiệp hoàn toàn kém người cha đã cắm rễ ở đây từ lâu; nếu Thiệu Vinh thật sự mất tích, mấy người bạn cảnh sát mà ông quen biết có thể sẽ giúp được.

Lúc tới Thiệu gia đã là mười giờ rưỡi tối, Thiệu Trường Canh vừa vào cửa đã ngửi được mùi bánh ngọt thơm phức.

Cảnh tượng trước mắt lại làm cho sắc mặt của hắn nháy mắt trầm xuống.

—— Thiệu Vinh đang ngồi ở bàn ăn cùng Thiệu Thần bôi bơ vào mặt nhau, Thiệu Hân Du buộc tạp dề đứng bên cạnh nướng bánh ngọt, trên bàn bày đầy các loại điểm tâm tinh xảo.

Thiệu Trường Canh im lặng đến gần.

Có thể do bị một loại hơi thở lạnh như băng vô hình hù đến, ba người đang chơi đùa đồng thời quay đầu lại.

“Bác . . . . . Bác hai,” Thiệu Thần nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, sợ tới mức rụt cổ lại.

“Baba!” Thiệu Vinh thấy Thiệu Trường Canh hiển nhiên rất vui vẻ, từ trên ghế nhảy xuống đi đến trước mặt hắn, giống như mọi khi định bổ nhào vào trong ngực của hắn ôm hắn, thế nhưng lại phát hiện hôm nay sắc mặt baba âm trầm đến cực điểm, như đang biểu thị sắp có bão vậy.

Tay Thiệu Vinh vươn ra lại sợ hãi rụt trở về, có chút lo lắng hỏi, “Baba, làm sao vậy. . . . . .”

Thiệu Hân Du thấy trên người Thiệu Trường Canh bị tuyết rơi đọng thành một tầng thật dày hệt như người tuyết biết đi, ngẩn người rồi lo lắng hỏi: “Anh hai sao anh không mang ô theo, bên ngoài tuyết rất nhiều. . . . . .”

“Thiệu Vinh sao lại ở đây?” Thiệu Trường Canh lạnh lùng cắt ngang lời cô.

Thiệu Hân Du cười nói: “Hôm nay không phải tân niên sao, anh ở bệnh viện bận rộn không có thời gian bồi Tiểu Vinh qua năm, vừa đúng lúc Tiểu Thần cũng được nghỉ nên em mới đón hai đứa về. Hắc hắc, em vừa học được cách nướng bánh ngọt đó, hai đứa ăn bánh em nướng đều khen rất ngon, anh hai muốn nếm thử không. . . . . .” Tay cô đưa tới một miếng bánh ngọt, vừa lúc nhìn trúng ánh mắt lạnh như băng của Thiệu Trường Canh; Thiệu Hân Du ngẩn ra, bánh ngọt bộp một tiếng rơi xuống đất.

“Anh hai. . . . . .”

Thiệu Trường Canh nhìn đứa em gái thần kinh thô này, trầm mặc một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Về sau nếu muốn đón Thiệu Vinh về nhà thì gọi điện thoại trước cho anh.”

Thiệu Hân Du rốt cuộc hiểu lý do vì sao hắn tức giận, nhỏ giọng giải thích: “Ách, em vốn muốn gọi điện thoại cho anh, kết quả trên đường đi đón Tiểu Thần lại quên mất. Thật xin lỗi, anh hai.”

Thiệu Trường Canh không để ý đến cô, quay đầu nhìn về phía Thiệu Vinh: “Con đi theo ba,” Dứt lời liền xoay người bước lên phòng ngủ lầu hai.

Thiệu Vinh có chút sợ hãi, đứng nguyên tại chỗ không dám động.

Thiệu Trường Canh quay đầu, “Muốn ba nói lần thứ hai?”

“. . . . . .” Thiệu Vinh ủy khuất nhìn cô một cái, đành phải cúi đầu ngoan ngoãn đi theo sau Thiệu Trường Canh.

Sau khi vào phòng ngủ, Thiệu Trường Canh liền thuận tay đem cửa phòng khóa lại.

Thiệu Vinh nghe thấy tiếng khóa cửa thì càng thêm sợ hãi, sắc mặt Thiệu Trường Canh lạnh lẽo như vậy làm cho bé cảm thấy vô cùng xa lạ. Baba trước kia nói chuyện với bé lúc nào cũng mỉm cười rất dịu dàng, dù bé làm sai chuyện gì cũng không có trách bé, Thiệu Vinh cho tới bây giờ còn chưa thấy qua baba tức giận. Hôm nay baba nhìn rất hung dữ, rất hung dữ. . . . .

Thiệu Vinh cúi đầu chậm rãi lui về phía sau, muốn lui vào trong góc tường, lại bị Thiệu Trường Canh đưa tay túm áo.

“Còn muốn trốn?” Thiệu Trường Canh đem Thiệu Vinh kéo tới, ném lên giường, một tay cố định hông bé, tay còn lại vô cùng chính xác vỗ xuống mông bé.

—— Bốp !

Âm thanh lớn vang khắp phòng, Thiệu Vinh đỏ hồng mắt bắt đầu giãy dụa, “Baba, đừng đánh con, đừng đánh con. . . . .”

Thiệu Trường Canh im lặng, tay phải vung lên, bốp một tiếng lại đánh lên mông Thiệu Vinh.

“Biết vì sao ba đánh con không?”

“Không biết. . . . . .” Thiệu Vinh không giãy dụa nữa, chỉ nắm chặt drap giường nhịn đau, nước đầy trong hốc mắt.

“Ba đã nói với con cái gì? Hả? Sau khi tan học lập tức về nhà không nhớ à? Đưa cho con điện thoại, số thứ nhất chính là số của ba, không về nhà gọi điện thoại cho ba rất khó sao? Không biết ba không thấy con ở nhà sẽ lo lắng, sẽ đi tìm con sao?”

“Con. . . . . Con. . . . . . Con lỡ quên thôi. . . . .”

“Còn dám mạnh miệng!”

Thiệu Trường Canh càng nói càng bực, hắn thật sự quá cưng chiều đứa bé này rồi, bây giờ làm việc chẳng biết phân nặng nhẹ nữa. Hắn ở trên đường cái lòng nóng như lửa đốt tìm suốt hai tiếng đồng hồ, nhóc con thối này cư nhiên vui vẻ ngồi trong nhà ông nội ăn bánh ngọt!

Bàn tay hạ xuống bốp bốp bốp vài cái, Thiệu Vinh rốt cục nhịn không được khóc cầu xin tha thứ, “Baba đừng đánh. . . . . . Con sai rồi. . . . . . Con sai rồi ô ô. . . . . . Đau. . . . . .”

Thiệu Trường Canh dừng lại động tác, nhướng nhướng mày, “Biết sai rồi?”

Thiệu Vinh nhanh chóng gật đầu, “Biết sai rồi ạ.”

Thiệu Trường Canh hỏi: “Sai ở đâu?”

“Con không nên về nhà với cô mà không gọi điện cho ba, làm ba tìm con khắp nơi. . . . . .”

“Về sau còn dám chạy loạn nữa không?”

“Ô ô. . . . . . Không dám.”

Thiệu Trường Canh lúc này mới hơi bớt giận, lật người Thiệu Vinh lại, chỉ thấy trên mặt bé đầy nước mắt, hơn nữa vừa mới bị Thiệu Thần trét bơ, nước mắt trộn bơ dính một chỗ làm cả khuôn mặt nhìn buồn cười vô cùng, cứ như một con mèo mướp đáng thương vậy.

Thiệu Vinh còn đang nức nở, lấy mu bàn tay lau nước mắt, thế nhưng càng lau càng bẩn.

Thiệu Trường Canh nhíu mày: “Đi rửa mặt.”

Thiệu Vinh gục đầu xuống, chậm rãi bước đến phòng vệ sinh rửa mặt, rửa thật lâu cũng chưa thấy ra.

Thiệu Trường Canh trầm mặc vào phòng vệ sinh nhìn bé, chỉ thấy bé đang núp ở góc tường, trong tay cầm lấy cái khăn lông, ô ô ô khóc đến phi thường khổ sở.

Nhìn bộ dạng ủy khuất kia, Thiệu Trường Canh đột nhiên có chút áy náy.

—— Vừa rồi tức giận quá, xuống tay hình như có hơi nặng?

—— Bất quá, so với trước đây cha hay lấy gậy đánh hắn không phải nhẹ hơn rất nhiều rồi sao?

Đè nén cảm xúc áy náy lại, Thiệu Trường Canh đơ mặt nói: “Làm cái gì đây? Trốn ở chỗ này khóc, ba đánh con sai sao?”

“Không có,” Thiệu Vinh lắc đầu rồi ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

Thiệu Trường Canh mới sẽ không mềm lòng dễ như vậy, nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Rửa mặt xong còn không chịu ra!”

Thiệu Vinh lập tức lùi đầu về trốn sau máy giặt, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn hắn, “Baba muốn đánh con nữa sao?”

Nhìn bộ dạng sợ hãi phát run của bé, thanh âm Thiệu Trường Canh không khỏi nhẹ nhàng lại: “Không đánh con. Đi ra.”

Thiệu Vinh trông mong nhìn hắn: “Baba cam đoan không đánh con?”

“. . . . . .” Thiệu Trường Canh im lặng một lát, tiến lên từng bước trực tiếp đem bé từ sau máy giặt lôi ra, dùng tay ôm lấy, mặt lạnh nói, “Lá gan càng lúc càng lớn rồi, còn dám nói điều kiện với ba!”

Thiệu Vinh không nói chuyện, trốn trong ngực hắn lấy tay che đầu, động cũng không dám động, sợ ba mình lại tát xuống một bạt tai.

Thiệu Trường Canh cũng không đánh mặt bé, chỉ đem bé ôm vào trong phòng ngủ, đặt trên giường trùm kín mền, lạnh lùng nói: “Ngủ đi, về sau đừng mắc lỗi như vậy nữa,” Sau đó xoay người đi ra.

Thiệu Trường Canh cảm thấy, trẻ con nếu làm sai cũng cần phải giáo huấn một chút, chỉ giảng đạo lý bằng miệng là không thể được.

Trước kia hắn luôn khoan dung nhẹ nhàng với Thiệu Vinh là vì đau lòng bé còn nhỏ mà đã mất mẹ, lại hiểu chuyện mà còn rất đáng yêu, cho nên mới không nỡ mắng, phần lớn đều là tính toán của hắn; nhưng hôm nay đã tính sai, phải dùng biện pháp mạnh sửa lại, tuyệt đối không thể tái phạm.

Thiệu Trường Canh giáo huấn con trai xong, xoay người tính về phòng ngủ của mình, nào ngờ vừa mở cửa đã thấy Thiệu Hân Du và Thiệu Thần nghiêng đầu thăm dò.

Thiệu Trường Canh nhíu mày: “Hai người đang làm gì đấy?”

Thiệu Hân Du lúng túng gãi gãi đầu, “Không. . . . . . Không có gì.”

“Hôm nay muộn rồi, anh và Thiệu Vinh ngủ ở đây, không về nhà,” Thiệu Trường Canh nói xong liền đi vào phòng ngủ của mình, thuận tay đóng cửa lại.

Thiệu Thần lúc này mới thè lưỡi, nói: “Cô nè, bác hai vừa rồi thật sự đánh Thiệu Vinh sao?”

Thiệu Hân Du nghiêm túc gật gật đầu.

Thiệu Thần rụt vai lại, “Bác hai tức giận thật đáng sợ a, thật hung dữ. . . . . .”

Đang nói dở, cửa phòng ngủ lại đột nhiên mở ra.

Thiệu Trường Canh đứng ở cửa mỉm cười, “Tiểu Thần, sao còn chưa đi ngủ?”

Thiệu Thần nhìn hắn một cái, nhanh chóng phi như bay xuống lầu, động tác cực kì nhanh giống như đang tránh virus, Thiệu Hân Du cũng hệt như khói nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Thiệu Trường Canh lúc này mới thu hồi nụ cười, nghiêm mặt khóa cửa lại.

***

Nằm ở trên giường thật lâu sau cũng không có buồn ngủ, Thiệu Trường Canh đột nhiên có chút lo lắng, vừa rồi thật sự là rất tức giận, lúc đánh Thiệu Vinh có dùng sức quá mức, không biết có làm cho bé con bị ám ảnh tâm lí hay không.

Tuy rằng cha mẹ đánh con là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bản thân hắn trước đây cũng từng bị Thiệu An Quốc đánh qua vô số lần, có điều Thiệu Vinh vốn hơi sống nội tâm, cái gì cũng chôn ở trong lòng; từ khi mẹ qua đời, bé lại càng ít nói chuyện với người lạ hơn, ở trước mặt mình mới hoạt bát được một ít, nếu vì chuyện này mà làm cho bé trong lòng sợ hãi baba cũng không tốt.

Nghĩ đến cảnh vừa rồi Thiệu Vinh trốn trong WC, Thiệu Trường Canh cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.

——Vẫn nên đi xem bé đi.

Thiệu Trường Canh đứng dậy đi đến phòng ngủ bên cạnh, đẩy cửa ra, nương theo ngọn đèn mờ ngoài hành lang có thể thấy trên giường nhô lên một ngọn núi nhỏ, Thiệu Vinh dùng chăn đem toàn bộ mông của mình kê lên.

Thiệu Trường Canh bật đèn, đi đến bên giường xốc chăn lên, chỉ thấy Thiệu Vinh mắt đỏ hồng, cắn cắn môi, một bộ muốn khóc lại không dám.

Trong lòng Thiệu Trường Canh mềm nhũn, ngồi xuống bên giường, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt chưa khô của bé, nhẹ giọng hỏi: “Baba đánh con rất ủy khuất con sao?”

Thiệu Vinh lắc lắc đầu.

“Vậy con khóc cái gì?”

Thiệu Vinh nhỏ giọng nói: “Baba tốt với con như vậy, con lại chọc baba tức giận, hại baba ở trong tuyết đi lâu như vậy. . . . .”

Thiệu Trường Canh ngẩn người, trong lòng không khỏi dâng lên một loại tư vị khó có thể hình dung.

Đứa bé này chẳng những không có giận baba đánh mình, ngược lại còn trách bản thân chọc baba tức giận. Có phải do. . . quá quan tâm baba không?

“Baba, về sau con sẽ không làm sai như vậy nữa,” Thiệu Vinh nhẹ nhàng bắt lấy tay Thiệu Trường Canh, “Baba đừng giận.”

Bàn tay nhỏ bé đặt ở trong lòng bàn tay mình, mềm mại vô cùng, động tác vụng về bắt lấy ngón tay baba giống như vật cưng muốn lấy lòng chủ nhân; nhìn cặp mắt to đen nháy kia, Thiệu Trường Canh thoáng cái liền mềm lòng.

Nhịn không được nhẹ nhàng ôm lấy Thiệu Vinh, thanh âm dịu dàng hẳn, “Được rồi, baba không giận.”

Thiệu Vinh ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Thật sao?”

Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Thật mà.”

Đem Thiệu Vinh ôm đến phòng của mình, Thiệu Trường Canh đặt bé xuống giường, Thiệu Vinh sợ hãi rụt lui thân thể, lại nghe Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, để ba nhìn xem con có bị thương ở đâu không.”

Cởi quần, chỉ thấy toàn bộ cái mông của Thiệu Vinh đều sưng đỏ lên, trên đó in đầy dấu ngón tay của mình.

– Mình vừa rồi thật sự rất hung dữ, đem bé con đánh thành như vậy.

Thiệu Trường Canh nhìn cái mông sưng đỏ thê thảm của Thiệu Vinh, nhịn không được bắt đầu tự trách.

Hắn chạm nhẹ vào chỗ bị sưng, Thiệu Vinh lập tức sợ hãi rụt người lại. Này nhất định là lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ bé bị đánh đi? Thiệu Trường Canh đau lòng hỏi: “Còn đau phải không?”

Thiệu Vinh liều mạng lắc đầu: “Không đau.”

“Nói thật.”

“Đau….” Thanh âm đáng thương, nghe ra được là rất đau.

“Ngoan, ba đi lấy cao cho con.” Thiệu Trường Canh cười khẽ, xoay người đi xuống lầu tìm hòm thuốc, vừa lúc gặp anh cả đi toilet, Thiệu Xương Bình thấy hắn cầm hòm thuốc, dừng một chút, vẫn nhịn không được hỏi: “Thiệu Vinh bị thương nghiêm trọng vậy sao? Có cần đi bệnh viện không?”

“…..” Thiệu Trường Canh không nói gì, chẳng lẽ trong lòng bọn họ mình là bạo quân thế sao? Đánh Thiệu Vinh cũng có thể đem bé đánh tới bệnh viện?

“Nhóc Thiệu Vinh này so với Thiệu Thần nhà anh ngoan hơn không biết bao nhiêu lần, cậu cũng đừng nghiêm khắc với cháu như thế, dù sao cháu vẫn còn nhỏ,” Thiệu Xương Bình tận tình khuyên bảo.

Thiệu Trường Canh cười cười, “Em biết nặng nhẹ mà, bé không có việc gì đâu.”

Thiệu Xương Bình gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

Khi hắn trở lại trên lầu, Thiệu Vinh còn nằm trên giường, hiển nhiên là mông rất đau, nằm úp sấp thoải mái hơn.

Thiệu Trường Canh bước tới ngồi xuống bên giường, để Thiệu Vinh dựa vào trong lòng mình, lấy ra thuốc mỡ dùng để giảm sưng, lấy ngón trỏ quét một cái rồi nhẹ nhàng xức loạn ở chỗ bị sưng.

Cảm giác được phía sau lạnh lẽo, Thiệu Vinh muốn động cũng không dám động; tuy không biết baba đang bôi cái gì, nhưng baba là bác sĩ, bé tin tưởng thuốc mỡ baba bôi nhất định sẽ làm cho mình nhanh tốt lên.

Ráng nhịn cảm giác không khỏe, thẳng đến baba bôi thuốc xong, Thiệu Vinh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Xong rồi hả baba?”

Thiệu Trường Canh mỉm cười: “Ừ.”

Thiệu Vinh nhanh mặc quần vào, từ trên giường đứng lên chui vào ổ chăn.

Thiệu Trường Canh cũng xốc chăn lên, thuận tay ôm Thiệu Vinh, để bé ghé vào trong lòng mình, thấp giọng nói: “Nằm úp sấp như vậy ngủ sẽ thoải mái hơn.”

Thiệu Vinh ghé vào trong ngực hắn, trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt gần sát của hắn, tựa hồ cũng không có buồn ngủ.

Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, sờ sờ đầu bé nói: “Con không ở nhà, điện thoại cũng gọi không được, ba còn tưởng rằng con đã xảy ra chuyện cho nên rất sốt ruột. Hôm nay đánh con chỉ vì quá lo lắng con thôi, biết không?”

“Dạ…..” Thiệu Vinh đem đầu chôn trong ngực hắn, nhẹ nhàng gật gật.

“Về sau đi đâu cũng phải nói cho ba biết. Ba chỉ có con là bảo bối, không muốn con gặp chuyện không may, nhớ kĩ chưa?”

“Nhớ kĩ,” Thiệu Vinh ngoan ngoãn gật đầu.

Thiệu Trường Canh mỉm cười, hôn hôn trán Thiệu Vinh, “Ngoan, về sau baba không đánh con nữa.”

Thiệu Vinh nghiêm túc nói: “Con cũng sẽ không chọc baba tức giận.”

“Được, chúng ta ước định.”

Thiệu Vinh giơ ngón út, “Baba, ngoéo tay.”

Thiệu Trường Canh cũng phối hợp vươn ngón út, cùng ngón tay nho nhỏ của bé kéo một chút, xem như nghi thức ước định.

Hoàn thành nghi thức xong, Thiệu Vinh mới ngáp một cái, nói: “Baba, con hình như buồn ngủ rồi.”

“Ừ, con ngủ đi.”

Thiệu Vinh gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại tiến đến hôn hôn hai má của hắn, “Baba ngủ ngon.