Phó Vân Hiến ném Hứa Tô xuống giường, xoay người bước nhanh vào phòng tắm: “Thức chờ tôi.”
Lúc này đầu không được chạm vào gối, vì chỉ cần chạm vào là buồn ngủ, Hứa Tô cố căng mí mắt, lại nhắm mắt lại, chờ đến khi Phó Vân Hiến tắm xong hết đi ra thì đã lim dim rồi.
Bọt nước trên người vẫn chưa khô hết, Phó Vân Hiến trần truồng ra khỏi phòng tắm. Y quấn khăn tắm quanh eo, cúi người xuống, đặt một tay lên người Hứa Tô, cúi đầu nhìn hắn.
Sữa tắm mùi gỗ vừa đặc biệt lại thơm, Hứa Tô cảm giác được trên người mình có người, hắn vươn vai nằm trên giường, vừa hé mắt vừa hỏi: “Này Phó Vân Hiến, chú nói thêm tên tôi vào nhà, có còn tính không?”
Phó Vân Hiến dùng đốt ngón tay kẹp mũi Hứa Tô, giọng y trầm thấp, trịnh trọng nghiêm túc: “Có.”
“Được.” Đáp án khiến người vừa lòng, Hứa Tô dịch người ra giữa giường, dành chỗ cho y.
Sau mười ngày mở phiên tòa xét xử, chạy qua chạy lại giữa ba thành phố, dù cơ thể và ý chí làm bằng sắt thép thì cũng không tránh được mệt mỏi. Phó Vân Hiến lên giường, để mặc Hứa Tô ôm chặt lấy mình, nhắm mắt lại cùng hắn.
Bên cạnh một cơ thể cường tráng và nóng bỏng, tâm tư Hứa Tô lại trở nên rục rịch, hắn đặt một tay lên bờ ngực Phó Vân Hiến, vuốt ve tứ chi thon dài và phần cơ ngực cơ bụng vạm vỡ của y trong bóng đêm. Vứt cái đêm thảm họa hồi đại học năm ba, hắn gọi y là chú nhiều năm như vậy, không quan tâm có phải chú cháu ruột hay không nhưng cơ thể tiếp xúc thế này vẫn thoáng có khoái cảm loạn luân. Ngón tay Hứa Tô run rẩy như đang đào kho báu, túm lấy khăn tắm bên hông Phó Vân Hiến, dọc theo cơ bụng rắn chắc trượt xuống, xuống tiếp, ngón tay luồn vào khóm lông dày rậm, đụng tới dương v*t khổng lồ nóng rực kia – cả người Phó Vân Hiến căng lên, nhổ ra một câu tục tĩu hạ lưu.
Phó Vân Hiến tỉnh, hơi cúi đầu, môi dán lên đỉnh đầu Hứa Tô, y lại chửi một tiếng.
Tiếng chửi này lại càng quái gở, giọng Phó Vân Hiến đã khàn đục, giống như bị ham muốn xộc lên hun nóng.
Mọi người bên ngoài cảm thấy Phó Vân Hiến giống xã hội đen hơn là luật sư cũng vì y không vờ vịt trước mặt người khác, âm giọng trầm khàn kia khi nói tục ngược lại còn gợi cảm lạ thường, tai Hứa Tô nghe mà cũng thấy hứng lên.
Hơi thở Phó Vân Hiến dần gấp gáp, cơ thể cũng nóng bừng, nhiệt độ lòng bàn tay lại càng khủng khiếp. Nương theo bàn tay Hứa Tô chuyển động giữa háng, dương v*t ngày càng cương cứng to lên, như con thú bừng bừng sức sống, hai tay không khống chế được nữa.
Vốn không muốn làm, nhưng cảm giác mệt mỏi giờ đây đã bị khỏa lấp hoàn toàn bởi dục vọng xa xưa, trong bóng tối, Phó Vân Hiến vươn tay mò lấy gel bôi trơn ở đầu giường, quờ quạng thế nào đổ cả chân đèn lưu ly trên kệ, đèn bàn kéo đổ theo một cuốn sách dựng đứng, sách lại va vào một món đồ trang trí làm bằng đồng, cuối cùng rơi hết xuống phát ra tiếng loảng xoảng.
Phó Vân Hiến không tìm gel bôi trơn nữa, cũng chẳng kiên nhẫn bật đèn lên tìm, y cong thân trên, đặt trọn vẹn Hứa Tô dưới thân mình, hai tay vạch mông hắn ra, nâng dương v*t đâm thẳng vào trong.
Hứa Tô gào khóc kêu loạn lên, tay chân đồng loạt phản kháng, hắn đau. Sức lực khi đối chọi với bọn bắt cóc ban ngày còn chưa vơi hết, hắn cong lưng dùng sức trườn lên trên, gần như lách ra được một khe hở đủ cho mình thoát thân.
Phó Vân Hiến không ngờ lại gặp phải chống cự dữ dội như thế, bất cẩn một giây đã bị Hứa Tô đẩy ngược ra sau. Hứa Tô xoay người muốn chạy trốn lại bị Phó Vân Hiến kéo vào trong lòng, hai người ôm lấy nhau quay cuồng điên loạn, ngã thẳng từ trên giường xuống đất.
Phó Vân Hiến trở thành đệm thịt cho Hứa Tô ngã lên người mình, cơ thể hai người đàn ông lập tức đạp nát cái đèn lưu ly dưới thân, từng mảnh nhỏ găm vào sau lưng Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến đưa tay sờ lên bả vai, nhoe nhoét toàn là máu, y lại bật cười. Y đưa bàn tay dính máu lên lau mặt, giống như những quân nhân bôi thuốc màu trước khi ra trận.
Phòng không bật đèn nhưng có ánh trăng thấm qua cửa sổ tràn vào, sáng tỏ và thanh khiết, phóng đại gương mặt Phó Vân Hiến thành đặc tả.
Gương mặt anh tuấn lại dữ dằn lạ thường, đôi mắt sâu xa lại điên cuồng không lường được.
Hứa Tô sợ. Lần đầu tiên hắn cảm thấy, có lẽ ở chỗ Mã Bỉnh Nguyên còn an toàn hơn ở đây.
Giờ Phó Vân Hiến đã quá nghẹn, không thèm ôm Hứa Tô về giường nữa mà giải quyết thẳng trên sàn nhà luôn. Hứa Tô choáng váng ngây ngẩn, Phó Vân Hiến nhấc hai đùi hắn lên, khiến nửa thân dưới lộ ra toàn vẹn, lật lên, rồi y cúi người, cúi đầu, cọ mặt lên dương v*t, đáy chậu, thậm chí cả hậu môn của hắn.
“Đ*t mẹ nó… đồ không biết xấu hổ…” Hứa Tô thấy nhục nhã không chịu nổi, hắn chửi ầm lên, “lão điên này… lão cầm thú này…”
“Ừ, chửi hay lắm.” Phó Vân Hiến hoàn toàn không thấy nhục, y nắm cằm Hứa Tô, hỏi hắn, “Thích không.”
“Thích con khỉ…” Đối phương đã chuẩn bị xách súng đâm vào, Hứa Tô sợ đau, cố gắng vươn tay mò mẫm loạn xạ trên sàn nhà, cuối cùng cũng mò thấy tuýp gel bôi trơn. Hắn đẩy cái nắp ra bằng một tay, chẳng kịp bóp ra bôi trơn cho mình nữa, chỉ kịp tranh thủ ngay trước khi Phó Vân Hiến tiến vào thì cầm cả tuýp đâm thẳng vào cửa sau của mình. Chất lỏng dính dớp bên trong chai bị gây sức ép, phun toe toét trên mông.
Hứa Tô đâm bậy bạ một hồi, đâm đến mức hậu môn đau rồi mới rút tay về.
Dịch bôi trơn chảy xuống dưới nương theo đường cong nơi bờ mông mẩy, cửa huyệt ướt nhẹp lại nhầy nhụa, Phó Vân Hiến đưa hai ngón tay ra sờ sờ, sau đó đỡ dương v*t đẩy vào.
Rõ ràng không có nhiều động tĩnh, nhưng Hứa Tô lại nghe thấy “khực” một tiếng, cơ thể kết hợp cùng cơ thể, lại phát ra tiếng như chốt cắm vào ổ khóa.
Hứa Tô đau đớn vô cùng, nhưng cũng cảm thấy hết sức an tâm. Có lẽ vì chạy loạn và va chạm làm cho mệt mỏi, có lẽ là do may mắn thoát chết, đây không phải lần đầu tiên làm tình cùng người đàn ông này, nhưng cảm giác đêm nay lại rất khác.
Hứa Tô không động đậy, Phó Vân Hiến cũng không nhúc nhích. Như thể thỏa mãn ngay khi tiến vào trong cơ thể hắn, cơn điên của y cũng qua đi.
Bọn họ ôm nhau trên mặt đất, khảm chặt đối phương vào mình, Hứa Tô quắp chân bên hông Phó Vân Hiến, hai cơ thể nóng bỏng cận kề khắng khít dán lấy nhau.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định vẫn không nói ra tiếng thích kia.
Hắn nói, tôi yêu chú, Phó Vân Hiến.
Hứa Tô nói ra ba chữ ấy, là vì hắn nhất thời cầm lòng chẳng đặng sau một thời gian dài gặp lại. Hắn lập tức hối hận.
Đối với Phó Vân Hiến, ba chữ ấy không khác nào thuốc kích dục, sự mệt mỏi trên người y bay biến hết, lăn qua lộn lại giày vò Hứa Tô, đè hắn đối mặt với mình làm, rồi lại lật người hắn ra đằng sau làm tiếp, ngồi lên ôm hắn bằng một tay làm, rồi hai tay nhấc bổng hắn lên tiếp tục làm, ước chừng là làm tình cả một đêm, đến tận khi bình minh lấp ló, cuộc mây mưa mới coi như kết thúc.
Trong thoáng chốc, Hứa Tô bỗng nghĩ đến thế giới động vật một cách cực kỳ mất hứng. Sư tử đực có thể giao phối vài chục lần một ngày, mỗi lần chưa đầy một phút, Phó Vân Hiến này không giống sư tử, tình dục dồi dào lại còn có sức chịu đựng lâu, dương v*t nóng rực ra vào liên tục, ma sát trong huyệt, Hứa Tô tách hai đùi ra, tròng trành lắc lư, khát khao đòi hỏi.
Sau khi xong việc, Hứa Tô được Phó Vân Hiến bế vào phòng tắm, hai người lại tiếp tục ôm hôn, triền miên rong ruổi dưới vòi sen.
truyện đam mỹ Phó Vân Hiến để Hứa Tô úp sấp lên mặt kính, ngón tay thăm dò vào giữa hai đùi, sờ lên cửa động sưng đỏ, sau đó y lại cắm vào thật sâu, móc thứ kia ra ngoài.
Đại luật sư Phó trước giờ vẫn luôn qua loa dạo đầu, cuồng bạo khi chơi và lãnh đạm khi tàn cuộc, bình thường chỉ lo sướng cái thân mình, chẳng bao giờ chú ý chuyện rửa sạch bên dưới cho người ta. Bản thân cũng không còn nhớ rõ đã bắn bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy trong bụng bị bơm tràn trề, ngón tay cắm vào ngập trong chất lỏng dính dớp, Phó Vân Hiến nhoẻn miệng cười: “Ăn nhiều thật đấy.”
“Tôi bằng lòng ăn chắc? Sâu hơn nữa đi… Ra hết rồi…” Hứa Tô thấy thoải mái, cũng đắc ý, hắn oằn hông xuống, vểnh mông lên, nhẹ nhàng lắc nửa thân dưới theo động tác ngón tay Phó Vân Hiến, ai bắn vào thì người đó đi mà làm sạch, đương nhiên phải thế.
Nhiệt độ nước hơi cao, hơi nước bốc lên mịt mù trong phòng tắm, hai mép mông Hứa Tô bóng loáng như ngọc, chói mắt hết sức. Phó Vân Hiến một tay thì rửa sạch cho hắn, tay kia lại bắt lấy mông hắn, xoa nắn vuốt ve hết lần này tới lần khác, y hỏi: “Sướng không.”
Hứa Tô rên rỉ không chịu nói một câu thật lòng, nhưng thân thể đã trả lời thay cho hắn, cửa động không nhịn được mà mấp máy hé mở, nuốt lấy ngón tay Phó Vân Hiến đang ở bên trong.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người lại quay về giường. Sau trận chiến ác liệt với viện kiểm sát vì vụ án Tưởng Chấn Hưng, Phó Vân Hiến không định tiếp tục làm việc cường độ cao thế nữa, y gọi điện thoại cho bác giúp việc, nhờ qua đây lo bữa sáng bữa trưa cho hai người bọn họ.
Vận động suốt nửa đêm, Hứa Tô đã đói bụng cồn cào, không chờ nổi bác giúp việc đến Ôn Du Kim Đình đã xuống giường, chạy khắp căn biệt thự hòng vơ vét được tí đồ ăn nào hay tí đó.
Hứa Tô không mặc quần lót, chỉ khoác mỗi sơ mi của Phó Vân Hiến. Sơ mi rộng, đứng yên thì che được mông, nhưng cử động thì không được, phong cảnh dưới vạt áo lấp ló ẩn hiện.
Phó Vân Hiến không mặc đồ, vết thương trên vai vẫn còn đau, để trần thoải mái hơn. Rèm đóng rất kín, gió thổi qua khiến tấm rèm khẽ động, cũng lay động vài tia sáng len lỏi trườn vào. Dưới ánh mặt trời, gương mặt Phó Vân Hiến vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt lại dịu dàng đong đầy yêu thương, y cầm một điếu thuốc còn chưa châm lửa trên tay, nói với Hứa Tô: “Cởi sạch ra, hoặc là mặc vào.”
Ỡm ờ kín kín hở hở khiến lòng người ngứa ngáy, nhìn thôi cũng cứng lên.
Hứa Tô quay lại đối diện với y, nghiêng đầu sang chỗ khác, vén vạt áo lên, vểnh mông không có tí liêm sỉ nào.
Phó Vân Hiến đặt thuốc lá lên mũi hít một hơi, cười một tiếng nặng nề: “Vẫn ngứa đòn lắm.”
Lục tung một hồi cuối cùng cũng tìm được một gói đồ ăn vặt, là của hắn để lại hồi còn ở đây, một thương hiệu bánh quy đậu đỏ matcha nào đó quảng cáo là ngũ cốc nguyên hạt, hoàn toàn tự nhiên, nhưng thực ra là đồ ăn vặt có hàm lượng đường và chất béo cao. Hắn cực kỳ thích món này.
Hứa Tô xé bao, ngậm một cái bánh quy rồi bò lên giường, mỉm cười dùng miệng bón cho Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến dán môi mình lên cắn một đoạn bánh quy, nhưng y không cắn đứt, thuận thế kéo Hứa Tô lại gần, mũi hai người khẽ đụng nhau, tiện đà nối với một nụ hôn toàn mùi béo ngậy.
Hai người hôn nhau đầy nồng nhiệt đắm say, bánh quy bị cắn vỡ tan trong miệng, mùi trà xanh lan tỏa thơm nồng. Bàn tay to lớn của Phó Vân Hiến ấn chặt lên gáy Hứa Tô, đầu lưỡi càng đẩy vào sâu hơn, càn quét khoang miệng của hắn, chậm rãi nghiền nát một hạt đậu đỏ. Hứa Tô không khép miệng lại được, lại cảm giác cả cổ họng ngứa lên vì bị Phó Vân Hiến đùa nghịch, nước bọt tràn ra.
Khi hôn môi tay Phó Vân Hiến cũng không rảnh rang, thuận theo đường eo Hứa Tô trượt xuống, nâng mông hắn ngồi lên người mình. Vật giữa háng lại rục rịch ngóc đầu lên, Phó Vân Hiến cũng chẳng giấu giếm, dí quy đầu vào mông Hứa Tô, hỏi hắn: “Nói cho chú nghe, sao chịch mãi không thỏa mãn được em thế?”
Khi hỏi câu này Phó Vân Hiến hơi nhíu mày nheo mắt lại, có vẻ rất nghiêm túc, rất đứng đắn, thái độ dâm nhưng không loạn, cảm giác như đang thảo luận về sửa đổi luật hình sự vậy.
dương v*t của Phó Vân Hiến đặt lên đùi trong của hắn, Hứa Tô ngứa tay mò xuống sờ một cái, cảm thấy “hung khí” trong tay mình bỗng giật lên, cảm giác bắt đầu cương lên rồi. Sợ bị Phó Vân Hiến giết chết trên giường, Hứa Tô vội vàng bật tivi lên, mở “Định mệnh là em” phát lại, chọn một tập mà mình tham gia quay.
Hắn chuyển đề tài: “Xem tivi, xem tivi đi.”
Phó Vân Hiến cũng không ép, ngửa người ra dựa vào đầu giường, châm điếu thuốc trong tay, hút một hơi.
Người ta nói hút thuốc sau khi làm tình cực kỳ phê, Hứa Tô nghĩ vậy thì giật điếu thuốc trong tay Phó Vân Hiến qua, cũng rít một hơi.
Hứa Tô thỏa mãn nhả khói, bỗng nhớ đến gì đó lại ngẩng đầu nhìn Phó Vân Hiến: “Sao lại không quản tôi nữa?”
Phó Vân Hiến cúi đầu hôn lên trán Hứa Tô: “Quản thì em sẽ dừng sao.”
Ý của Phó Vân Hiến là muốn Hứa Tô không quay “Định mệnh là em” nữa, có đàn ông của đời mình rồi, còn đi tham gia chương trình mai mối làm gì.
Nhưng Hứa Tô cảm thấy không ổn lắm. Làm người thì phải làm đến nơi đến chốn, lúc trước đã hứa với Hình Minh sẽ quay một năm, dù cuối cùng không quay hết thì cũng phải thành công kết đôi với nữ khách mời, rời show một cách thỏa đáng chứ.
Nói một cách công bằng thì vận đào hoa của Hứa Tô khá tốt trong show này, quay mới có mấy tập mà rất nhiều nữ khách mời đã có ấn tượng tốt với hắn. Tập đang chiếu trên tivi lúc này lại càng chơi quá đà, một nữ diễn viên trung niên chịu trách nhiệm làm người hướng dẫn tình cảm cho người nổi tiếng lại lẳng lơ mời gọi hắn trước khán giả cả nước. Hồi trẻ nữ diễn viên kia cũng đã từng cực kỳ nổi tiếng, mà giờ cũng coi như tên tuổi lớn trong làng phim ảnh, đang độ tuổi ngoài tứ tuần như lang như hổ, may mà sắc đẹp và nét duyên vẫn còn, trái tim khao khát tình yêu cũng trở nên rộn ràng nhộn nhạo. Trên show, bà ta liếc mắt đưa tình với Hứa Tô, nhõng nhẽo làm nũng, kết thúc chương trình còn bảo trợ lý trực tiếp tới tìm hắn, nói có một vấn đề pháp lý muốn xin tư vấn, sau đó đặt luôn phòng khách sạn.
Trợ lý nọ cười như phú bà dắt mối, khiến Hứa Tô sợ đến mức run rẩy cả người, vội vã kiếm cớ từ chối.
Đối phương tưởng hắn nghe không hiểu, còn ẩn ý bồi thêm một câu, giới này toàn thế cả, chỉ cần theo đúng người, cậu sẽ hot chắc.
Thái độ của nữ diễn viên kia với Hứa Tô quá rõ ràng, đương nhiên Phó Vân Hiến cũng nhìn ra. Y cầm điếu thuốc, nhìn tivi, lại cúi đầu nhìn Hứa Tô. Hứa Tô có làn da trắng trời sinh, lúc này lại phủ thêm một tầng tình dục mờ nhạt, dù có dùng “thanh khiết diễm lệ từ đầu đến chân” để miêu tả thì cũng chẳng phải nói quá.
Phó Vân Hiến cười cười: “Hoa sen đúng độ tựa Lục Lang”
Hứa Tô biết điển cố này, Trương Xương Tông* được Võ Tắc Thiên sủng ái đây mà. Hắn không nghe ra ý tán thưởng trong lời Phó Vân Hiến nói, chỉ nghĩ đối phương đang mỉa mai mình là một thằng mặt trắng bị một bà già chấm trúng, thế là hục hặc chửi một tiếng: “Xí, thật sự coi ông đây là ‘vịt’ hả! Ông đây lên tivi chỉ bán tiếng cười chứ không bán thân nhá, chỉ ngủ với người mình thích thôi!”
*Lục Lang là con thứ sáu trong gia đình nhà họ Trương, tên thật là Trương Xương Tông, ngoại hình trắng trẻo đẹp trai, từng là một trong những nam sủng của Võ Tắc Thiên.
Từng chữ rành rọt lọt vào tai. Phó Vân Hiến dập điếu thuốc, xoay người đè Hứa Tô xuống, nâng súng thúc vào.
Hết chương 64.