Y Quan Khắp Thành

Y Quan Khắp Thành - Chương 58: Khó Lường




Ngay khoảnh khắc Tô An Na cúp máy, Hứa Tô lập tức phản ứng được, không ổn rồi, giờ thì chắc chắn toi đời.



Bình thường bọn buôn ma túy đều dùng loại máy cũ như cục gạch, số cũng rất hay đổi chỉ sợ cảnh sát xác định vị trí, đối phương chửi thề, lại đạp một phát vào bụng hắn, Hứa Tô gắng chịu không cãi lại, tự mình ngồi dậy quỳ ở đó xin tha, hắn gọi anh ơi bố ơi, rằng thời buổi này điện thoại lừa đảo đầy ra đấy, mẹ hắn cảnh giác cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi, hắn cầu xin tên buôn ma túy đổi sang số khác thử lại lần nữa, nếu giờ mà bên kia nghe điện thoại thì để hắn nói luôn hai câu với mẹ.



Dù là đối với kẻ bắt cóc hung ác vô cùng hay là một tên buôn ma túy, hay đối với tất cả những người trên thế giới, tiền đều là nhu cầu, vậy mà đối phương lại bị hắn lừa tiếp, tự thủ một liều số 4, tỏ ý nếu hôm sau còn không lấy được tiền thì mày cứ xác định.



Nhưng sau đó Hứa Tô thật sự đã không thể trông cậy vào cứu trợ nữa, thầm nghĩ kéo được ngày nào hay ngày đó, tốt nhất là có thể chuyển tin tức ra ngoài cho Phó Vân Hiến. Hắn bịt mắt, cuộn mình ngủ trong căn phòng sửa chữa đầy mùi gay mũi cả một đêm, tự nhắc nhở chính mình, núi cùng nước tận*, trấn an chính mình, gặp sao yên vậy.



*Câu đầy đủ là Núi cùng nước tận ngờ hết lối; Bóng liễu hoa tươi một thôn làng. Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.



Hứa Tô cũng không ngờ là mạng mình còn chưa tận, hôm sau mọi chuyện đã xoay chuyển. Đầu tiên hắn nghe bọn bắt cóc nói muốn dẫn mình tới gặp thủ lĩnh của chúng, sau đó lại nhận được điện thoại của Phó Vân Hiến.



Phó Vân Hiến nói, chú đây, đừng sợ.



Hứa Tô thật sự không còn sợ nữa.



Chỉ một câu, bốn chữ ngắn ngủi, chẳng biết có phải nghe lầm hay không, Hứa Tô bỗng nhận ra có dư vị vương vấn không tan trong lời y, sau khi nhấm nháp thật cẩn thận, hắn nghe ra hối hận khôn cùng, căm phẫn thô bạo, lại tình ý triền miên.



Chẳng bao lâu sau điện thoại đã bị cướp đi, trong bóng tối, Hứa Tô như nhìn thấy gương mặt của Phó Vân Hiến, mũi hắn cay cay.



Đối đãi dành cho hắn lập tức thay đổi, dây trói tay nới lỏng, vải bịt mắt được tháo ra, mặc dù canh giữ không giảm mà còn nghiêm ngặt hơn, nhưng rốt cuộc thái độ cũng đã trở nên mềm mỏng. Hứa Tô cũng không khách sáo, y như vào nhà hàng, bữa nào cũng thay đổi món đa dạng, sau đó còn có người đặc biệt chạy vào trong thị trấn, đi ô tô bốn mươi phút đồng hồ mua đủ thứ về cho hắn.



Bọn bắt cóc chạy qua chạy lại, ngựa không dừng vó, ném đồ ăn đóng gói trong hộp đựng cho hắn, thở hồng hộc nói: “Ăn gì mà lắm thế!”



Hứa Tô đón lấy cơm hải sản đóng hộp, giật tờ hóa đơn có in rõ thời gian và địa điểm ra, rất tự nhiên liếc mắt nhìn một cái, sau đó ngẩng đầu cười híp mắt nói các anh vất vả rồi, lại thuận miệng hỏi đối phương một tiếng, mấy giờ rồi.



Bọn bắt cóc móc điện thoại ra báo giờ.



Cơ sở kinh doanh mới mở ở thị trấn ước chừng cách nơi hắn bị giam giữ khoảng mười chín phút đường xe.



Tuy là đãi ngộ khách quý nhưng sự tự do vẫn bị hạn chế chặt chẽ, ngay cả đi vệ sinh cũng có người coi chừng, canh gác. Hứa Tô nhân lúc đi tiểu không cho ai vào thì nhìn qua cửa sổ thông gió, nơi này là một khu biệt thự nhà vườn mới xây, bạn của Mã Bỉnh Nguyên chính là bên đầu tư nên mới cho gã mượn căn nhà mẫu đã được tân trang tươm tất này. Tính toán mười chín phút đi xe cùng với khu đất có thể xây biệt thự là đoán được đại khái vị trí cụ thể. Và nơi hắn vẫn bị nhốt chính là tầng hầm.



Ở đây có nước không có điện, tín hiệu điện thoại cũng lúc có lúc không, trong phạm vi một ngàn dặm xung quanh đều là khu vực xây biệt thự, ngoại trừ công nhân xây dựng thì không thấy người sống. Hứa Tô phán đoán tình thế, tạm thời từ bỏ ý định mạnh mẽ phá vòng vây, hắn nghĩ nhỡ đâu chạy trốn không thành công, chọc giận đối phương, kiểu gì cũng bị chích cho một mũi.





Hắn lấy cớ tức ngực, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, tiện thể tiếp tục xác định vị trí của mình. Nhưng ai ngờ lại bị hai tên côn đồ cản lại, áp tải xuống tầng hầm rộng hơn hai trăm mét vuông, vừa tối vừa ẩm thấp, một ngọn gió cũng không lọt vào được. Hứa Tô tức giận thầm nghĩ, mẹ nó, không bị chúng mày giết chết thì sớm muộn cũng bị cái mùi formol này làm cho ngạt chết.



Hứa Tô vẫn không tìm được cơ hội chạy trốn, vì vậy hắn cư xử rất ngoan ngoãn và phục tùng, định bụng khiến đối phương nới lỏng cảnh giác, sau đó tiếp tục nghĩ mưu tự trốn đi. Từ bé đến giờ duyên với gái của hắn không ra gì nhưng cũng có tí bản lĩnh, ngoại trừ mấy cô gái cùng lứa cùng với Tô An Na mãi mãi không bao giờ chiếm được cảm tình, người bình thường đều thân thiện với hắn, cảm thấy hắn rất dễ mến. Những tên lâu la này đều là tép riu, bản tính ngu xuẩn nhu nhược, rất dễ lừa gạt, qua được hai ngày bình an vô sự, hắn dần dần trở thành một trong số chúng.



Hứa Tô nghe được khi hai tên lâu la nói chuyện với nhau, Phó Vân Hiến lại vì hắn mà nhận một vụ án, hoặc phải nói, ôm phiền phức vào người.



Hôm nay ba tên bắt cóc tự vui rất thoải mái, không biết móc đâu ra một cái laptop cũ rích rồi cùng nhau xem phim, lại còn là phim khiêu dâm, giọng nam ồm ồm, giọng nữ mỏng manh, âm thanh của hai người dội lên hết đợt này tới đợt khác, hòa cùng tiếng nước dính dớp khi thân thể va chạm với nhau, quả thực làm người ta ngứa ngáy. Ba gã đàn ông bị lửa dục thiêu đốt, nhìn chằm chằm không chớp mắt hình ảnh ướt át trước mặt, bỗng đồng loạt cởi thắt lưng, lôi súng ra tuốt lên tuốt xuống.



Một gã đàn ông với nửa hàm răng mạ vàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Tô, thả một câu không đầu không đuôi: “Thằng nhãi này trông cũng thơm ngon ngọt nước gớm, bảo sao Phó Vân Hiến nâng như nâng trứng thế.”




Hai người cách nhau chừng dăm ba bước, nụ cười với hàm răng mạ vàng kia trông hết sức đáng khinh, gã chĩa quy đầu thẳng trước mặt Hứa Tô, xoa nắn tới lui, thứ đó vừa ngắn vừa tù, trông xấu kinh.



Hứa Tô quay đầu, giả vờ không phát hiện. Tiếng động trên màn hình yếu dần, ba gã đàn ông cũng đã không chịu thêm được nữa, mơ màng bắn ra. Hai tên tới WC chỉnh đốn lại trước, để một tên ở lại trông chừng Hứa Tô. Hứa Tô lặng lẽ ghé tới đàm phán với đối phương, đối tốt với tôi một tí, sau này ra ngoài chắc chắn Phó Vân Hiến sẽ hậu tạ.



Vô tình liếc mắt qua màn hình, người đàn bà lõa lồ nằm bẹp, gã đàn ông béo ú run lẩy bẩy, hai nhân vật chính đều không lộ mặt, chỉ có thể nhìn thấy miếng phỉ thúy trên cổ của một trong hai.



“Đồ tốt nha.” Hứa Tô chỉ vào miếng phỉ thúy đó, tìm chủ đề nói chuyện.



Tên bắt cóc cũng tiếp lời hắn, lấy giấy ăn lau tay rồi nói: “Cái này thì tốt gì, tao từng thấy tỳ hưu phỉ thúy cả triệu bạc rồi, băng chủng, mãn lục luôn.”



“Thật không vậy?” Phỉ thúy trân quý hiếm như vậy, Hứa Tô bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, thử mớm lời, “Lão già lắm tiền nào mua với mấy anh hả, chứ thanh niên không thích thứ này đâu.”



“Là thanh niên cơ, nom thân hình mặt mũi cũng tầm tầm như mày đấy, mà tuổi có vẻ nhỏ hơn mày.” Đối phương nói cũng không chắc chắn lắm vì chỉ thấy có hai lần, lần nào cũng đều kéo sụp vành mũ xuống, không hề lộ mặt. Nhưng con tỳ hưu phỉ thúy dưới cổ áo sơ mi trắng rất nổi bật, gã nhận ra đó là một món đồ xa xỉ vô giá.



Hứa Tô nghĩ đến Hứa Lâm ngay lập tức. Ban đầu Hứa Lâm cũng do Phạm Minh đưa tới, nhưng nghe đâu cũng từng đưa ra ý kiến về mặt pháp luật giúp Hồ Thạch Ngân, khiến vị Tứ gia kia có thiện cảm nên mới đặc biệt tiến cử cho Phó Vân Hiến. Ban đầu Hứa Tô còn tưởng cậu ta đi theo con đường của Trịnh Thế Gia, đối với Phó Vân Hiến, ngoại trừ ham muốn sung sướng trên giường thì cùng lắm có thêm tí cảm xúc của người hâm mộ khi gặp thần tượng, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, hắn nhận ra người nọ không hề đơn giản.



Hứa Lâm, rất đúng mực, rất chu đáo, quá già dặn, vậy nên cũng rất quái gở, rất kỳ lạ, rất khó lường.



Hai mươi ba tuổi vừa mới tốt nghiệp đã trở thành luật sư thực tập tại văn phòng luật sư tranh tụng án hình sự nổi tiếng nhất trong nước, còn do Phó Vân Hiến đích thân hướng dẫn, có thể nói là tiền đồ như gấm, tương lai xán lạn.



Không việc gì phải lén lút dây dưa nhập nhằng với xã hội đen.truyện đam mỹ




Hắn bỗng nghi ngờ, Hứa Lâm trẻ tuổi chu đáo chín chắn này, có lẽ không tiếp cận Phó Vân Hiến vì tình yêu.



Nhiều năm trước kia, Phó Vân Hiến đã từng bào chữa một vụ án về thuốc phiện, có thể xem như một vụ án sản xuất và buôn bán ma túy với quy mô chưa từng ở Trung Quốc, cũng liên quan đến Hồ Thạch Ngân. Bên công tố kiên quyết bám vào “sản xuất và buôn bán ma túy” để định tội, trên tòa dưới tòa đều dốc hết sức mình, nhưng cuối cùng kẻ buôn ma túy chỉ bị kết án vì tội kinh doanh trái phép. Mức hình phạt dành cho hai tội danh này chênh lệch rất lớn, một bên là tử hình, một bên là năm năm, Phó Vân Hiến cũng vơ vét được cả núi tiền.



Về sau tay buôn ma túy kia còn tranh thủ được giảm án, được thả vào đêm ngay trước Ngày quốc tế phòng, chống lạm dụng ma túy* vào một năm nào đó.



*Ngày quốc tế phòng, chống lạm dụng ma túy là ngày 26 tháng 6.



Phó Vân Hiến công thành nhưng không ở lại, thứ nhất là y đã định dần dần tách khỏi thế giới ngầm của thành phố G, thứ hai là bào chữa thành công vụ án này thực ra không liên quan quá nhiều tới trình độ chuyên môn của y, thứ mà thân chủ của y chế tạo là dẫn xuất từ methcathinone, thời điểm đó còn chưa bị đưa vào danh mục cấm, cũng có lỗ hổng pháp lý để luồn lách. Vụ án đó có điểm tương tự với vụ án của Mã Bỉnh Tuyền, nhưng nay đã khác xưa, chính sách kiểm soát ma túy của đất nước không ngừng gia tăng và hoàn thiện, lưới trời lồng lộng nhưng khó lọt, huống hồ đã sắp đến ngày hành quyết, bảo hạ súng cứu người thì nói dễ hơn làm.



Sau khi kết thúc phiên xét xử hôm đó, một luật sư trẻ của Quân Hán lái xe đưa Phó Vân Hiến ra sân bay, Hứa Lâm ngồi ghế phó lái, thuận đường đưa cậu ta về khách sạn.



Vừa lúc nữ công tố viên kia cũng tới, vẫy tay với Phó Vân Hiến ngồi trên xe, vụ án cùng lắm chỉ xét xử thêm ba đến bốn ngày nữa, bên công tố đã thua mất hết mũ giáp trên tòa, có lẽ cô ta còn muốn trao đổi riêng với luật sư bào chữa một phen.



Rõ ràng đã thấy nữ công tố viên, nhưng Phó Vân Hiến vẫn không hề có ý định xuống xe tán gẫu mấy câu, ngược lại còn bảo lái xe nhấn chân ga mau chóng ra sân bay.



Nữ công tố viên kia suýt nữa bị ô tô cán ngã, chân khuỵu xuống đất, oan ức chảy nước mắt ngay tại chỗ.



Ban đầu Hứa Lâm ngồi ngủ ở ghế phó lái, nghe thấy tiếng “ầm” bên ngoài xe thì vội vã mở to mắt. Tài liệu của Mã Bỉnh Tuyền đã được đưa tới, dạo này cậu ta không tài nào ngủ ngon, ban ngày thì tham gia phiên tòa, đến tối lại hỗ trợ đọc hồ sơ, mệt mỏi cả thể xác và tinh thần. Nhận ra đó là tiếng nữ công tố viên ngã xuống, cậu ta lo lắng hỏi: “Thầy Phó, không xuống xe xem sao à? Em sợ bên công tố sẽ mượn chuyện này để vu khống, nói chúng ta cố tình đâm người ta.”




“Tôi đang vội.” Cây cối bên đường lao vun vút theo chiều ngược lại, Phó Vân Hiến nhíu mày nhìn qua cửa sổ, nói với luật sư trẻ đang lái xe, “Nhanh nữa lên.”



Hứa Lâm biết Phó Vân Hiến đang định chạy về thành phố S, tình cờ là thành phố S đang diễn ra Hội chợ đầu tư và thương mại quốc tế Trung Quốc tổ chức mỗi năm một lần, tinh anh tụ hội, đại gia tập hợp, một người bạn trong giới làm ăn của y khẳng khái tỏ ý có thể dùng máy bay riêng của mình để đưa y đi đi về về giữa hai thành phố.



Hứa Lâm lại càng thêm lo lắng, tỏ ý muốn đi cùng, nhưng Phó Vân Hiến không gật đầu.



Đối với chuyện Hứa Tô bị bắt cóc, Hứa Lâm không tỏ ra sốt sắng hay lãnh đạm, cố hết sức biểu hiện đúng mực: “Mai còn có phiên tòa, hay chúng ta báo công an đi cứu Hứa Tô được không?”



Phó Vân Hiến khẽ nhíu mày: “Tôi không muốn mạo hiểm.”



Hứa Lâm lại sốt ruột: “Nhưng đây chẳng phải là dính vào nguy hiểm hay sao? Những kẻ kia đều liều mạng, giờ mà vạch mặt ai mà biết có thể làm ra những chuyện gì…” Càng nói càng thấy không cam lòng, cậu ta cao giọng nói tiếp, “Hơn nữa, cứ mặc cho họ Mã đó uy hiếp, để em của gã thoát tội hay sao?”




Phó Vân Hiến đưa thuốc lên miệng, lấy bật lửa châm, nói: “Không biết.” Y hít sâu một hơi, bỗng chuyển chủ đề, hỏi Hứa Lâm, “Mà chưa hỏi cậu, mẹ cậu qua đời khi nào?”



Dù Hứa Lâm tới cùng với một câu chuyện cảm động đất trời, Phó Vân Hiến vẫn không chú ý quá nhiều tới cậu ta, trong mắt y, đây là một trợ thủ “lấy một địch ba”, một đệ tử trẻ tuổi dễ dạy bảo.



Chứ không phải người quen cũ.



Hứa Lâm nói ra một năm, Phó Vân Hiến hơi đăm chiêu, chỉ ba năm sau khi y chiến thắng phiên tòa của hai mẹ con, y hỏi: “Khi đó cậu còn chưa thành niên, sống một mình à?”



Hứa Lâm hơi ngẩn ra, một lúc sau mới nói: “Trước khi mẹ tôi mất thì đã đưa tôi vào khu ổ chuột, hàng xóm xung quanh đều rất tốt bụng, bên này ngụm nước bên kia bát cơm, cứ thế mà lớn lên thôi.”



“Cũng khó cho cậu.” Phó Vân Hiến khẽ cười, lại rít một hơi thuốc, hỏi tiếp, “Cha cậu đâu, không tranh thủ cơ hội để cắt bỏ tiền chu cấp phải đưa cho cậu à?”



“Ban đầu không cắt, sau thì cắt rồi… Nhưng lúc đó em cũng sắp thành niên.” Hứa Lâm vô thức ngẩng đầu, vội vàng nhìn Phó Vân Hiến ngồi đằng sau qua gương chiếu hậu.



Người đàn ông này khi không có biểu cảm trên mặt thì trông có vẻ quá mức lạnh lùng sâu xa, đôi mắt cũng rét buốt nghiêm nghị.



Phó Vân Hiến nhìn Hứa Lâm một cách thâm sâu, sau đó gật đầu, y bảo lái xe tạt qua khách sạn trước, nói với Hứa Lâm: “Đêm nay không cần đọc hồ sơ, mệt thì nghỉ sớm chút.”



Sau khi Hứa Lâm xuống xe, Phó Vân Hiến được đưa đến sân bay, việc đầu tiên sau khi xuống xe là gọi điện thoại cho phó cục trưởng cục công an thành phố G, bọn họ rất thân thiết với nhau.



“Có hai chuyện.” Phó Vân Hiến nói, “Thứ nhất, thay tôi liên hệ với người quản giáo trong trại tạm giam chỗ Mã Bỉnh Tuyền, để Mã Bỉnh Tuyền báo cáo những manh mối quan trọng để lập công, bảo rằng gã muốn tố cáo lập công.”



“Việc thứ hai, lần trước nhờ ông điều tra lai lịch của Hứa Lâm kia, tiếp tục điều tra đi.”



Đối phương hỏi y, còn tra thế nào nữa.



Phó Vân Hiến để lại mấy chữ.



Không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.