Rơi đầuLộp cộp lăn hai vòng.
—— oOo
——Mai Thượng thư của Hình Bộ cùng nhóm quan viên Đại Lý Tự đang ở trong thư phòng Trường Nhạc Cung, cúi đầu chống đỡ cơn thịnh nộ của Ứng Hòa Đế. Quan viên chủ trì điều tra ban đầu, đội Bất Lương Nhân cùng người phụ trách phân công quản lý đều bị giáng chức, giảm bổng lộc...
Mai Thượng thư là người đứng đầu Hình Bộ, phạt bổng lộc hai năm, trong ba năm không được tham gia cung yến, đấu mã cầu cùng các hội thơ, tiệc trà. Đến khi ra khỏi Trường Nhạc Cung, cả người ông ta như vừa bị sét đánh, đỉnh đầu bốc khói, hai mắt thất thần.
Trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng chết hẳn, Mai Thượng thư phục hồi tinh thần, lại càng thêm kiên định, đi thẳng đến nhà giam của Đại Lý Tự. Ông ta đến nơi thấy Doãn Nhiên và Kinh Lăng ngủ lệch cổ như một cái cây xiêu vẹo, nghĩ đến tình trạng thân thể của bọn họ, nhất thời nửa vui nửa sầu. Vui là vì Kinh Lăng và Doãn Nhiên có thể toàn mạng lui thân; sầu là vì công lao mình cực khổ tích cóp từ ngày làm quan đã bị xóa sạch bởi một vụ án mạng ở quán rượu Hồ Cơ này, thật sự buồn thúi ruột.
Doãn Nhiên lẳng lặng mở mắt, mang theo ý cười thần bí mà đạp Kinh Lăng một cái: "Đến lúc làm việc rồi."
Theo sau Mai Thượng thư là Bất Lương Nhân Hồ Tam và trưởng đoàn múa rối Lâm Lộc, ba người đều tròn mắt mà nhìn. Nhất là Lâm Lộc, người này vẫn luôn giữ vẻ bình đạm, vừa nhìn thấy Doãn Nhiên lập tức hoang mang, sau đó hoảng sợ, giống như có người đang bóp cổ mình, khuôn mặt và cần cổ đều nghẹn đến đỏ bừng.
Bất Lương Nhân và ngục tốt bên ngoài đều nhìn ra sự bất thường của Lâm Lộc. Doãn Nhiên thoải mái chào hỏi: "Lâm sư huynh, thật không ngờ, núi cao sông dài còn có thể gặp lại nhau."
Lâm Lộc là một người đàn ông trung niên đậm người. Gã đứng thẳng lên, vẻ mặt tự nhiên trở lại, nhưng ai nhìn thấy cũng nhận ra gã không chỉ cố gắng trấn định, mà còn rất muốn bỏ trốn.
Lâm Lộc bình tĩnh trả lời: "Doãn sư đệ, lâu rồi không gặp."
Ánh mắt và ngữ khí của Doãn Nhiên hoàn toàn bất đồng, tăng thêm chán ghét: "Lâm sư huynh, ta không chết, ngươi hẳn là rất thất vọng?"
"Hở?" Kinh Lăng theo bản năng quay sang nhìn Doãn Nhiên. Cái tên này ngạo mạn như vậy, trông không giống người đã nếm trải sinh tử chút nào, phải tranh thủ cơ hội làm bạn tù mà hỏi cho kỹ mới được.
Lâm Lộc thoải mái cười, cung kính cúi đầu hành lễ với Mai Thượng thư và các quan viên: "Thuật điều khiển rối của nô có hạn, quán rượu Hồ Cơ không có đủ không gian và vị trí thuận lợi để điều khiển rối lớn."
"Tránh ra hết!" Doãn Nhiên đột nhiên hét lớn.
Ngục tốt và Bất Lương Nhân lập tức túm lấy mấy vị quan viên lui lại. Lời còn chưa dứt, cả người Lâm Lộc bốc cháy hừng hực, đầu rơi xuống đất phát ra một âm thanh vang dội, lộp cộp lăn hai vòng. Nhóm ngục tốt và Bất Lương Nhân đồng tâm hiệp lực dập tắt lửa trên người Lâm Lộc, lúc này mọi người nhìn thấy cái đầu "chết không nhắm mắt" trông như thật kia, nghĩ lại mà vừa kinh vừa sợ.
Nhà giam của Đại Lý Tự Đại Lương quả thật nhiều tai ương, hết bị nước ngập lại bị lửa thiêu. May mà Mai Thượng thư một lần ngã là một lần khôn ra, cảm thấy kỹ năng sinh tồn không bao giờ là thừa, đã dập tắt mọi lời phản đối mà yêu cầu tất cả ngục tốt và Bất Lương Nhân đều phải biết bơi, biết cứu người đuối nước cũng như biết dập lửa.
Mọi người lưng đẫm mồ hôi, nếu không phải Doãn Nhiên nhắc nhở, Mai Thượng thư và Chủ quản Đại Lý Tự đứng gần Lâm Lộc nhất đã bị bắt lửa luôn rồi. Nếu trước kia không có vô số lần tập huấn, Đại Lý Tự bây giờ cũng chìm trong biển lửa.
Sống sót sau tai nạn, ai nấy chân cẳng đều nhũn ra một chút. Đáng nói nhất là, Lâm Lộc rốt cuộc là người hay là thứ gì khác? Rõ ràng mới rồi còn đang nói chuyện, sao đột nhiên bốc cháy, còn rơi đầu... Thật sự không ai dám bước đến nhặt lên.
Doãn Nhiên lại lần nữa lên tiếng: "Đây là thủ thuật che mắt, mau đuổi theo! Để gã chạy thoát sẽ không bắt được nữa!"
"Đóng cửa nhà giam Đại Lý Tự, một con ruồi cũng không cho bay ra!" Mai Thượng thư hạ lênh.
"Vâng!" Đám người nhanh chóng tản ra.
Năm phút sau, nhà giam Đại Lý Tự đóng kín mít. Mai Thượng thư nhìn chằm chằm cái "đầu Lâm Lộc" trên mặt đất, bất giác lại nhìn về phía Doãn Nhiên.
Doãn Nhiên cười an ủi: "Mai Thượng thư yên tâm, về sau ngài sẽ thường xuyên thấy nữa."
"Cái gì!?" Mai Thượng thư suýt nữa nhảy dựng lên, "Thường xuyên thấy nữa? Chuyện... Chuyện kỳ quặc như vậy dễ gặp lắm sao?"
Kinh Lăng đã đờ ra như một con ngỗng. Hắn khí huyết hao hụt, còn bị tẩm thuốc, đầu óc không thể phản ứng kịp với những chuyện này, chẳng hiểu ra làm sao.
Qua một nén hương, Bất Lương Nhân và ngục tốt hợp tác ăn ý mà bắt được Lâm Lộc đang tự giấu mình đến gần như hoàn mỹ, tròng gông nặng lên, trói hai vai áp giải vào nhà tù. Toàn thân gã bị dây thừng trói chặt, nhân thủ canh gác cũng được tăng lên.
Mai Thượng thư múc nước lạnh dùng để dội tỉnh phạm nhân tự xối lên mình, rùng mình ba cái mới hoàn toàn tỉnh táo lại: "Bao vây chùa Đại Bát Nhã, bắt toàn bộ đoàn múa rối lại canh chừng, cả lão bộc quét rác cũng không được chạy thoát!"
"Vâng!"
Mai Thượng thư run run hỏi Doãn Nhiên: "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có phải người không? Lâm Lộc lại là kẻ nào?"
Doãn Nhiên thong dong ưu nhã, lời nói ra lại khiến người ra rùng mình: "Mai Thượng thư, mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe không hẳn là giả. Ta và Lâm Lộc quả thật là đồng môn, gã là môn sinh đắc ý, ta chỉ là một kẻ dư thừa."
"Ta và gã có thù không đội trời chung. Gã có một người thầy, ta có hai vị. Sau khi thầy Lâm vứt bỏ ta, mặc kệ sống chết, thầy Trần cứu mạng ta, dạy cho ta y thuật."
Mai Thượng thư nhíu mày: "Thầy Lâm nào? Thầy Trần nào?"
"Lâm Bân, Trần Hoằng Tế."
Mai Thượng thư kinh ngạc không thôi, nháy mắt trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, ký ức chôn sâu ùn ùn kéo về, nhất thời rơi một giọt nước mắt, lại vội vàng lau đi, cảm thấy thật sự là tạo hóa trêu ngươi.
"Ngươi là... Ngươi là đệ tử quan môn của Trần Hoằng Tế?"
"Đúng vậy."
"Người đâu, tháo gông cho Doãn Nhiên."
"Vâng."
Gông xiềng được cởi ra, Doãn Nhiên hơi cử động tay chân, đi hai ba vòng trong phòng giam, sau đó quay trở lại góc cũ.
Kinh Lăng khó hiểu: "Mai Thượng thư, còn ta thì sao?" Ta còn không phải là cấp dưới đắc lực của ngài à?
Doãn Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ chen lời: "Mai Thượng thư, Kinh Lăng là một bệnh nhân không biết nghe lời, bị khóa lại sẽ hồi phục nhanh hơn."
Kinh Lăng hung dữ trợn mắt trừng y, Doãn Nhiên hoàn toàn không để ý.
Kinh Lăng chưa từng nghe đến Lâm Bân và Trần Hoằng Tế, nóng lòng muốn hỏi, nhưng Mai Thượng thư lại không chút phản ứng nào. Lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn khó chịu như có trăm cái móng cào trong lòng.
Không đúng, có gì đó sai lắm.
Ánh mắt Mai Thượng thư nhìn Doãn Nhiên tràn ngập từ ái, tựa như gặp lại cháu đích tôn thất lạc nhiều năm. Không phải chứ? Mai Thượng thư sao mà ưu ái Doãn Nhiên yêu tà này được?
Chuyện bất thường tất có trá.
Suy nghĩ đầu tiên của Kinh Lăng là Mai Thượng thư bị Doãn Nhiên chuốc thuốc rồi.
Mai Thượng thư ân cần hỏi: "Doãn Nhiên, ngươi muốn ở lại nhà giam Đại Lý Tự, hay là muốn về y quán Bất Tử?"
Kinh Lăng liếc nhìn Doãn Nhiên một cái, thật sự muốn tự móc mắt mình ra. Cái tên này mới rồi còn là yêu y, sao thoắt cái đã biến thành con cháu trong nhà hiền lành lương thiện? Ánh mắt y sao có thể trong sáng như vậy?
Suy nghĩ thứ hai của Kinh Lăng là mình bị Doãn Nhiên chuốc thuốc luôn rồi.
Trăm ngàn lần không ngờ đến, Doãn Nhiên cung kính trả lời: "Mai Thượng thư, phiền ngài báo cho Bất Lương Nhân và Bất Lương Soái đang bận rộn bên ngoài phải cẩn thận với người nào có mùi dầu, dù là bạn bè thân thích, thậm chí là con cái của mình."
"Ngài cũng vậy."
Mai Thượng thư cả người ướt đẫm cảm thấy rét run. Cơn ớn lạnh truyền từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu, khiếp sợ buột miệng hỏi: "Có rất nhiều con rối giống Lâm Lộc?"
Doãn Nhiên bước đến trước hàng rào, ý bảo Mai Thượng thư đến gần, dùng âm giọng cực nhỏ nhắc nhở: "Toàn triều văn võ cũng vậy."
Mai Thượng thư nháy mắt tràn đầy cảnh giác, nhỏ giọng hỏi lại: "Mùi dầu như thế nào?"
Doãn Nhiên nhìn về phía "đầu Lâm Lộc", nói: "Ngài ghé sát vào một chút là ngửi ra được, mùi rất đặc biệt."
Mai Thượng thư thân hình thiên gầy, nghe Doãn Nhiên nói xong nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống, ánh mắt chuyển sang "đầu Lâm Lộc". Ông ta giống như gom hết dũng khí cuộc đời mà "cầm" đầu lên đưa lại gần mũi ngửi một chút, lại giật mình một cái. Mùi hương này quả thật dễ nhận biết.
Vậy là năm phút sau, tất cả quan viên và ngục tốt của Đại Lý Tự đều tập trung lại bên ngoài nhà giam, đến gần cái "đầu" trong tay Mai Thượng thư ngửi thử. Hai khắc sau, cả trong lẫn ngoài Đại Lý Tự, bao gồm cấm quân là quân tuần tra đều được ngửi mùi hương này.
Sự tình phát sinh đột ngột lại hết sức kỳ dị, mọi người trở tay không kịp. Ai cũng lòng mang sợ hãi, nhưng biết "họa này khó tránh", cũng biết công việc và cuộc sống đều phải tiếp tục.
Mai Thượng thư và Doãn Nhiên trao đổi với nhau mười lăm phút, sai người mang đầu "con rối Lâm Lộc" và thân mình còn chưa cháy hết kia tìm người đo đạc kích cỡ, xác định kết cấu, vẽ lại lưu trữ, sau đó đưa con rối đến quảng trường bên ngoài Đại Lý Tự treo lên.
Ngày hè chói chang, dân chúng nhìn thấy tứ chi rời rạc cùng cái đầu cực kỳ sinh động mà khiếp sợ. Con người vốn có tính hiếu kỳ, ưa khám phá, thứ càng đáng sợ lại càng hấp dẫn. Cả buổi chiều mọi người bu đông ở quảng trường ngoài Đại Lý Tự, lời đồn đãi nổi lên tứ phía.
Sau đó, Bất Lương Nhân dùng xe bò xe ngựa đưa toàn bộ thành viên đoàn múa rối và đạo cụ đến, dừng ngoài Đại Lý Tự. Người thì mời vào trong, đạo cụ đều để bên ngoài, nhờ vậy mà cảm giác kinh dị tràn ngập ở đây cũng thoáng tan biến, không sót lại chút nào.
Quan viên Đại Lý Tự nhân lúc người dân tụ tập cao giọng nhắc nhở: "Những con rối này có một loại dầu đặc biệt, dính vào người rất khó lau sạch, lại cực kỳ dễ cháy. Gần đây thời tiết khô hanh, nếu ngửi thấy mùi dầu này phải lập tức tránh xa và báo quan."
Ở đâu cũng vậy, nơi nào có người nơi đó sẽ có ý thức phòng cháy. Mai Thượng thư khéo léo thay thế khung cảnh kinh dị chấn động lòng người kia bằng cảnh báo phòng cháy, hiệu quả tương tự. Ai cũng có ý thức cảnh giác thì sẽ có thể nhanh chóng phát hiện những nguy cơ khó nhận biết. Bất luận Lâm Lộc có mục đích gì, từ lúc này đã không còn tạo thành uy hiếp lớn nữa.
......
Trong nhà giam.
Kinh Lăng còn đang đeo gông, lần thứ một trăm lẻ một trừng mắt nhìn Doãn Nhiên nhàn nhã thoải mái. Tên này giả mù còn khó chịu hơn!
"Này, vừa hỏi ngươi đấy?"
"Không nghe, hỏi lại đi."
"Trần Hoằng Tế là ai?"
"Mười năm trước là danh y, cứu sống phân nửa thành đô." Doãn Nhiên nhắm mắt, cả người lạnh lẽo khác thường.
"Ông ấy bị làm sao?" Dựa trên sắc mặt của Doãn Nhiên, Kinh Lăng cảm thấy vị danh y này không có kết cục tốt đẹp, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.
"Bị giết." Doãn Nhiên gằn giọng, "Đại Lý Tự thiếu khanh, án giết lang y mười năm trước mà cũng không biết sao?"
Kinh Lăng chợt nhớ đến kho sách bí mật của Hình Bộ có rất nhiều rương khóa, nghe nói bên trong đều là án cũ khó bề tưởng tượng, phải bảo mật đến chết.