Y Phẩm Phong Hoa

Chương 96: Mối quan hệ kề môi áp má




Hột Khê rời khỏi phủ Âu Dương chưa được bao lâu đã có một chiếc xe ngựa từ đằng sau phi đến, ngừng lại ngay trước mặt cô.

Hai chân trước của con tuấn mã lông trắng như tuyết đầy quen thuộc tung vó trước, ngửa đầu kiêu ngạo rồi phát ra tiếng phì phò với cô.

Khóe miệng Hột Khê khẽ giật giật. Quả nhiên, rèm cửa nhanh chóng được vén lên, lộ ra khuôn mặt điển trai điên đảo chúng sinh của Nam Cung Dục.

"Từ thành Yên Kinh đến vùng ngoại ô đường sá xa xôi, chi bằng để ta tiễn Khê Nhi một đoạn."

Hột Khê dứt khoát từ chối: "Không thuận đường, không dám phiền!"

Khóe miệng Nam Cung Dục khẽ nhếch lên, không mảy may nao núng đáp: "Ai nói không thuận đường chứ, đúng lúc bản vương đang cần đi đến núi Thương để giải quyết một số việc. Khê Nhi à, nếu nàng mà còn không chịu lên xe, bản vương cũng chỉ còn cách làm giống hệt với lần trước thôi, dùng bạo lực cướp người."

Hột Khê nhăn nhó mặt mày, nhưng cuối cùng cũng không thể lay chuyển được tên mặt dày nào đó, nên chỉ đành làm mặt lạnh rồi nhảy lên xe ngựa.

Chỉ có điều trước khi leo lên xe ngựa, Hột Khê vẫn là không kìm được mà đưa mắt liếc nhìn người đàn ông đánh xe.

Không ngờ người kia lại chẳng phải là Thanh Long như mọi ngày, mà là một người đàn ông nho nhã tuấn tú, mặc một tấm áo bào lụa xanh trắng. Người đàn ông này có ngũ quan thanh tú hơn Thanh Long rất nhiều, chỉ có điều đôi mắt hắn đảo quanh nhìn ngó, gương mặt tràn đầy sức sống và hoạt bát, so với Thanh Long cứ như hai đầu thái cực khác nhau.

Thấy Hột Khê đang nhìn mình, hắn vội vã giấu đi cảm xúc kinh ngạc đến mức như rớt cả cằm xuống đất, gượng cười xởi lởi chào hỏi: "Xin chào, tôi tên là Bạch Hổ, cũng là một trong những hộ vệ thân cận của chủ nhân."

Hột Khê gật gật đầu, không nói câu nào, chỉ tiếp tục bước vào trong xe.

Bạch Hổ lập tức thu lại nụ cười trên mặt, hắn không tài nào tin nổi vào mắt mình mà lẩm bẩm: Trời ạ! Người trong mộng của chủ nhân lại là một người đàn ông, còn là một cậu thiếu niên trắng trẻo non nớt nữa chứ, tin tức này thật sự chấn động quá thể!

Trong lúc sự hóng hớt của Bạch Hổ đang tan vỡ thành từng mảnh nhỏ thì xe ngựa đã nhanh chóng khởi hành, chẳng mấy chốc đã rời khỏi thành Yên Kinh đến biệt viện tồi tàn nơi Hột Khê đang ở.

Sau khi Hột Khê lên xe xong đã hạ quyết tâm không chủ động bắt chuyện với Nam Cung Dục. Nhưng điều mà cô không ngờ tới chính là suốt cả chặng đường Nam Cung Dục cũng không hề có ý định muốn trò chuyện với cô, chỉ một mình ngồi trên tấm đệm thong thả lật những trang giấy ố vàng của một cuốn sách cổ, xem cô như không hề tồn tại.

Ngược lại trong lòng Hột Khê lại dấy lên nghi hoặc, dọc đường đi cứ len lén quay qua nhìn trộm hắn mấy lần, thế nhưng mãi đến khi xe ngựa dừng bánh trước biệt viện, Nam Cung Dục vẫn trước sau như một chẳng đoái hoài gì đến cô, ấy thế mà lại khiến tâm trạng cô có chút không vui.

Hột Khê nhẹ nhàng nhảy xuống xe, đúng lúc cô định bước vào biệt viện, quay đầu nhìn thì liền phát hiện ra Nam Cung Dục mặc một chiếc áo vân bào đỏ tía đang chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi về phía cô, thái độ trang nghiêm muốn cùng cô vào trong.

Hột Khê cau mày nói: "Đây là biệt viện của ta, ngươi bảo thuận đường đưa ta về tới nơi rồi, còn theo ta qua đây làm gì vậy?"

Nam Cung Dục nở nụ cười, giọng nói như tiếng đàn réo rắt du dương: "Khê Nhi, dựa vào mối quan hệ như giữa ta và nàng, làm sao mà bản vương có thể đi ngang qua nhà nàng mà lại không vào thăm được kia chứ?"

Hột Khê cảm nhận được ánh mắt của Bạch Hổ, ánh mắt cương quyết dán chặt vào người cô không dời, ánh mắt lấp la lấp lánh như đang muốn hỏi rằng: Rốt cuộc thì hai người có quan hệ như thế nào.

Cô nghiến răng nghiến lợi, hung dữ hỏi: "Ta và ngươi thì có quan hệ gì chứ hả?"

Nam Cung Dục lách người một cái, đột ngột tiến đến sát bên cô từ lúc nào, hắn thì thầm bên tai cô: "Không biết nữa, là kiểu quan hệ đụng chạm da thịt, kề môi áp má đó, Khê Nhi còn nhớ hay đã quên mất rồi?"

Thấy Hột Khê sắp thẹn quá hóa giận, nên hắn lại từ tốn bổ sung thêm một câu: "Huống hồ chi, bây giờ ta phải vì chuyện giải phóng đan điền cho Khê Nhi mà hao tâm tổn trí, bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, chẳng lẽ ta không được nhận trước chút công nào hay sao?"

Nghe đến chuyện giải phóng đan điền, gương mặt Hột Khê liền trở nên cứng nhắc, không còn chút sức lực nào để phản bác lại nữa.