Cũng vào thời điểm ấy, Hột Khê - người được đám Hề Giáp và Tiểu Li nhớ nhung đã sớm rời khỏi vùng ngoại ô xa xôi, để đến dinh phủ của Âu Dương tướng quân ở chốn thành Yên Kinh phồn hoa náo nhiệt.
Lần này Âu Dương Hạo Hiên đã không còn nằm trên giường nữa mà ngồi trên một chiếc ghế mây đặt trong vườn nhà Âu Dương.
Đây đã là lần thứ ba Hột Khê ghé qua trị liệu cho Âu Dương Hạo Hiên. Sau khi kim châm dài mảnh châm vào những huyệt đạo quan trọng trên cơ thể hắn, Âu Dương Chí Hùng nhanh chóng tiến lên trước một bước, truyền linh khí vào cơ thể con trai.
Kim châm ghim trên cơ thể Âu Dương Hạo Hiên khẽ rung lên giống như có một bàn tay vô hình đang lay động chúng. Nhưng điểm khác biệt so với những lần trước chính là ở chỗ, lần này đã không còn xuất hiện thứ chất lỏng sền sệt đen ngòm tanh hôi thấm ra bên ngoài nữa.
"Được rồi đấy." Hột Khê nhẹ nhàng thông báo, nụ cười hài lòng nở rộ trên khuôn mặt cô.
Làn da của chàng thiếu niên trắng ngần như sứ, dưới ánh nắng mặt trời trong suốt tựa lớp sương mai. Một nụ cười nhẹ chợt hé, cả người cậu giống như được mạ lên một lớp ánh vàng nhàn nhạt, tuấn tú đến mức khiến ai ngắm nhìn cũng phải lóa mắt mê mẩn.
Âu Dương Hạo Hiên ngồi tựa trên ghế trong phút chốc đã ngẩn ngơ, con tim như bị thứ gì nắm bắt, xao xuyến bồi hồi lại thâm trầm sâu nặng, đến hơi thở cũng nhẹ nhàng đi lúc nào không hay.
Âu Dương Chí Hùng vui mừng khôn xiết đưa mắt nhìn Hột Khê: "Hề thần y, hôm nay không còn thấy chất độc thấm ra nữa, như vậy có phải xem như là Hạo Hiên đã hết bệnh hay không?"
Hột Khê gật đầu, cất kim châm vào lại trong không gian, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Hạo Hiên. Ngón tay thon dài lạnh lẽo như ngọc cầm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng đặt trên vị trí mạch quay.
Làn da nơi cổ tay hắn có thể cảm nhận được những ngón tay mảnh khảnh, sự tiếp xúc dịu dàng và mềm mại quyện lẫn chút cảm giác lành lạnh, còn tinh tế hơn cả cực phẩm Dương Chi Bạch Ngọc tinh xảo nhất.
Cả người Âu Dương Hạo Hiên bỗng chốc căng như dây đàn, như thể cảm thấy ngón tay kia đang chạm vào trái tim mình vậy, khiến hơi thở hắn bất giác trở nên dồn dập lúc nào không hay.
Hột Khê liếc nhìn hắn một cách kỳ lạ, rồi mới thu tay lại và nói: "Độc tố trong người của Âu Dương công tử đã bị triệt tiêu hoàn toàn, kinh mạch bị đứt cũng đã hồi phục xong, đan điền đã có thể chứa được linh khí. Chỉ có điều vì sức khỏe của lệnh công tử đã từng bị suy nhược suốt hơn một năm trời, nên cơ thể cậu ấy bây giờ cực kỳ yếu, điều này không những thể hiện ở trạng thái yếu ớt của kinh mạch, mà kể cả thân thể của công tử cũng cần phải có một khoảng thời gian luyện tập nữa mới có thể bình phục khỏe mạnh."
Âu Dương Chí Hùng gật đầu lia lịa, nhìn Âu Dương Hạo Hiên đang nằm tựa trên ghế mây, ông bỗng thấy khóe mắt cay cay.
Đứa con trai nằm liệt trên giường một năm trước, sắc mặt xanh xao, râu ria xồm xoàm, tinh thần sa sút hệt như một tên ăn mày bị vứt bỏ.
Âu Dương Hạo Hiên của bây giờ dù rằng cơ thể vẫn gầy gò yếu ớt, thế nhưng đã lấy lại được sự kiêu hãnh và tao nhã, con ngươi trong veo hút hồn, cả người hệt như một viên minh châu hội tụ ánh sáng rực rỡ chói lòa nhất, nhìn thoáng qua còn có vẻ khí phách hơn so với Âu Dương Hạo Hiên trước kia.
Chuyện này đều là nhờ vào Hề thần y Hề Nguyệt đây có tài cải tử hoàn sinh cả đấy!
Âu Dương Chí Hùng rối rít cảm ơn cô, ông còn cho người mang đến một chiếc rương đầy nguyên tinh, hết lòng muốn Hột Khê phải nhận lấy.
Hột Khê đang nuôi nấng một cục cưng cực kỳ đam mê ăn nguyên tinh ăn mãi mà không biết chán, cô vốn đang "thiếu tiền" lắm rồi, mà Âu Dương tướng quân đây lại nhiệt tình biếu tặng như vậy thì đương nhiên cô cũng sẽ không khách sáo, kiên quyết từ chối làm gì.
Để trả lễ cho Âu Dương Chí Hùng, trái lại Hột Khê còn quan tâm về thân thể Âu Dương Hạo Hiên hơn nữa. Cô không những để lại không ít đan dược cho hắn hồi phục kinh mạch mà còn lập ra cho hắn cả một kế hoạch hồi sức nữa.
Đương nhiên là những đan dược này đều được làm ra từ những phương pháp bào chế thuốc cô học được ở kiếp trước, chứ không phải từ kỹ thuật luyện đan thịnh hành ở đại lục Mịch La này. Dù sao thì bây giờ cô đến cả linh lực cũng chẳng có, nói gì đến chuyện khống chế đan hỏa.
Sau khi Âu Dương Chí Hùng trả đầy đủ thù lao xong xuôi, cuối cùng ông mới cảm thấy yên tâm, ngay sau đó lập tức nhớ đến chất lỏng độc hại đen ngòm đã ăn mòn hủy hoại cơ thể con trai mình, khiến nó gần như bị tàn phá hoàn toàn.