Khóe miệng Hột Khê bỗng giật giật: "Vậy nên, rốt cuộc thì ta phải làm sao mới có thể chống lại thuộc tính chí dương của Nguyên Dương Quả đây?"
Nam Cung Dục hạ giọng ho khan một tiếng rồi mới nhếch miệng nói: "Để trung hòa lực chí dương của Nguyên Dương Quả, nhất định phải dùng thứ cùng loại với Nguyên Dương Quả, dùng vật chí âm chí hàn. Bằng cách này sẽ dẫn công hiệu của Nguyên Dương Quả vận chuyển đến đan điền, từ đó cũng có thể trung hòa dược tính, tránh việc cơ thể không chịu đựng nổi."
Hột Khê nhướng mày: "Vật chí âm chí hàn là gì?"
Nam Cung Dục khẽ cười đáp: "Nàng lấy Nguyên Dương Quả ra trước đã."
Hột Khê hoài nghi liếc nhìn hắn một cái, ngay sau đó không còn nghi ngờ nữa, dứt khoát lấy ra hộp ngọc chứa hai trái Nguyên Dương Quả từ trong không gian.
Người ngồi trước mặt đường đường là Minh Vương đại nhân, chắc hẳn hắn căn bản chẳng thèm quan tâm Nguyên Dương Quả Ngũ phẩm nhỏ nhoi này.
Nam Cung Dục thấy động tác lấy Nguyên Dương Quả không mảy may do dự của cô, ánh mắt bèn sáng rực.
Hắn nhận lấy hộp ngọc, động tác mở nắp hộp thản nhiên như không, một ngọn lửa nóng rực phả vào mặt, hắn dường như không cảm thấy gì, năm ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vươn ra cầm lấy một trái Nguyên Dương Quả trong tay.
Trong chớp mắt, Nguyên Dương Quả đặt trên tay biến mất ngay trước mắt Hột Khê, rõ ràng nó đã được Nam Cung Dục thu vào trong nhẫn trữ vật.
Hột Khê chớp chớp mắt, nhất thời không hiểu nổi rốt cuộc Nam Cung Dục muốn làm gì.
Ánh mắt Nam Cung Dục nhìn Hột Khê đầy ẩn ý, tuy vậy nhưng hắn không giải thích gì, mà vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc xõa tung của Hột Khê ra sau gáy rồi mới thong thả nói: "Ta sẽ lấy trước một trái Nguyên Dương Quả làm thù lao. Một tháng sau, ta sẽ mang vật chí âm chí hàn tới tìm nàng, đến lúc đó, nàng sẽ có thể giải trừ phong ấn ở đan điền, trở thành một võ giả chân chính."
Hột Khê có đôi chút sửng sốt, gần như buột miệng muốn hỏi hắn tại sao lại giúp cô như thế. Về việc hắn lấy Nguyên Dương Quả làm thù lao, Hột Khê căn bản chẳng quan tâm, đó vốn là thứ Nam Cung Dục nên có.
Nhưng ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng của Nam Cung Dục lại khiến cô không nói nên lời, không thể cất tiếng hỏi về điều còn nghi vấn.
Lúc này, Nam Cung Dục chậm rãi cúi đầu, hơi thở dịu dàng phà trên đôi môi đỏ mọng khẽ hé của cô, cất chất giọng trầm dịu dàng hỏi: "Khê Nhi, nàng tin ta chứ?"
Cả người Hột Khê tựa như bị yểm bùa, toàn thân cứng đờ không thể nào cựa quậy, trong đầu lại càng trống rỗng. Trong khoảnh khắc ngay cả bản thân cũng không có phản ứng, cô đã vô thức gật đầu như ma xui quỷ khiến.
Đúng vậy, cô tin tưởng Nam Cung Dục, tin tưởng vào phận duyên bèo nước này, ấy thế lại mang đến cho cô một người đàn ông thần bí giúp đỡ cô rất nhiều.
Bất kể chẳng có lý do, cô vẫn cứ tin tưởng, chuyện mà Nam Cung Dục đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện được.
Xe ngựa nhanh chóng đến vùng ngoại thành, đỗ ở nơi cách biệt viện của Hột Khê không xa.
Hột Khê thướt tha nhảy xuống xe, vẫy tay với Nam Cung Dục rồi xoay gót vội vã rời đi.
Gió đêm thấm lạnh thổi vào mặt nhưng vẫn không thể làm dịu đi hơi nóng trên khuôn mặt cô, cũng không thể làm yên lòng trái tim đang đập loạn của cô.
Nam Cung Dục vén rèm cửa nhìn hình bóng khuất xa của Hột Khê, trong mắt ánh lên một loại cảm xúc phức tạp.
Ngoài xe ngựa, Thanh Long nhíu chặt mày, trong đôi mắt rũ xuống nhìn theo hướng Hột Khê rời đi bỗng vụt qua một thoáng lo lắng.
Chẳng phải một tháng sau là thời gian bế quan mỗi năm một lần của chủ nhân sao? Rốt cuộc chủ nhân… muốn làm gì?
Trong đầu vụt qua một sợi dây liên tưởng, sắc mặt Thanh Long lập tức trở nên khó coi vô cùng, thậm chí đáy mắt lộ ra sát ý nho nhỏ.
Bất cứ ai gây nguy hại đến sự an toàn của chủ nhân, hắn nhất định sẽ không tha thứ.