Hột Khê đỏ ửng mặt, nhanh chóng ném hộp ngọc đựng Nguyên Dương Quả vào không gian. Khi ngẩng đầu lên cô mới bất ngờ phát hiện khuôn mặt Nam Cung Dục trắng bệch, trên trán còn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Cô bèn nghĩ ngay đến bản thân mình, sau khi chữa bệnh xong cô vẫn không thấy yếu ớt mệt mỏi như ngày thường, ngược lại tinh thần còn rất sảng khoái minh mẫn, cô tức khắc hiểu ra vấn đề.
Chắc chắn Nam Cung Dục đã không ngừng truyền cho cô lượng linh khí mà cô cần, chẳng những thế mà suốt quãng thời gian ấy hắn còn liên tục dùng linh khí chăm sóc cho cơ thể cô, chính điều đó mới khiến cho cơ thể cô dù bị linh khí chảy vào ào ạt nhưng kinh mạch vẫn không cảm thấy đau đớn, thân thể cũng không suy yếu.
Sao Nam Cung Dục phải làm như vậy kia chứ? Đây rõ ràng là việc của riêng một mình cô, cứu mạng Âu Dương Hạo Hiên là vì để đổi lại Nguyên Dương Quả, có được Nguyên Dương Quả là để giải phóng đan điền, những thứ này không hề liên can gì đến Nam Cung Dục, tại sao hắn phải liều mạng giúp đỡ mình như thế kia chứ?
Trong mắt Hột Khê bỗng trỗi dậy niềm phức tạp, cánh môi đỏ hồng nhẹ nhàng mấp máy, thốt ra hai từ nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Cảm ơn."
Nhưng câu nói tiếp theo của Nam Cung Dục rất nhanh đã xóa tan toàn bộ sự cảm động trong lòng Hột Khê: "Bản vương lao tâm khổ trí, vậy mà cô chỉ nói có một câu cảm ơn giản đơn thế là đủ rồi sao?"
Hột Khê mím môi đáp: "Vậy điện hạ muốn thế nào?"
Nam Cung Dục khom người, cúi sát đến bên tai cô, hơi thở chậm rãi phả ra: "Lấy thân báo đáp được chứ?"
Khóe miệng Hột Khê giật giật, còn chưa kịp lên tiếng, Âu Dương Chí Hùng đã cho người đem vào một chiếc rương lớn đầy nguyên tinh: "Đây là phí mọn chữa bệnh mà nhà Âu Dương tôi trả cho Hề thần y, cậu nhất định phải nhận lấy."
Nói xong ông lại lấy một miếng ngọc bài đưa cho Hột Khê, vỗ ngực nói: "Sau này nếu có bất kỳ kẻ nào ở đất Kim Lăng này dám bất kính với Hề thần y, Hề thần y cứ lấy miếng ngọc bài này ra, ta rất muốn xem thử có kẻ nào dám cả gan động đến người được Âu Dương Chí Hùng này bảo vệ hay không."
Hột Khê còn chưa kịp nhận lấy ngọc bài, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Dục thốt lên: "Người của Nam Cung Dục ta mà lại cần sự che chở của Âu Dương tướng quân hay sao?"
Giọng nói cao ngạo lạnh lùng đầy uy hiếp khiến Âu Dương Chí Hùng giật mình, ánh mắt lướt qua hai người Hột Khê và Nam Cung Dục, lòng đầy kinh ngạc lẫn hoài nghi.
Hai người này, một người thông minh ưu tú, một người trong sáng như ánh trăng, đứng bên cạnh nhau thì ánh sáng chói chang rực rỡ của trăng trời cũng phải kém xa. Nhưng hai người này đều là đàn ông kia mà? Minh Vương nói như vậy là có ý gì?
Sắc mặt Âu Dương Chí Hùng biến đổi hết lần này đến lần khác, cuối cùng khóe miệng nhếch ra một nụ cười gượng gạo trước ánh mắt lạnh như băng chăm chú của Minh Vương, ông đáp lời: "Minh Vương đừng trách, nước Kim Lăng này, kẻ nào dám gây chuyện với người của Minh Vương chứ, là tôi đã mạo phạm. Miếng ngọc bài này cứ xem như là quà gặp mặt tôi biếu thần y vậy, xin cậu đừng từ chối nó."
Hột Khê liếc Nam Cung Dục một cái, nhận lấy ngọc bài rồi mỉm cười đáp: "Ngọc bài ta xin nhận, tinh thạch thì không cần, ta cũng đã nói Nguyên Dương Quả chính là phí khám bệnh. Cuộc đổi chác này xem như kết thúc, không ai nợ ai nữa."
Dứt lời, cô không chút do dự xoay người rời khỏi phủ Âu Dương.
Nam Cung Dục nhìn theo bóng dáng khoan thai của cô, con ngươi sáng quắc, cất bước theo sau, sải bước bắt kịp cô, để lại mỗi Âu Dương Chí Hùng lẻ bóng đưa mắt nhìn ra thềm cửa trống vắng, tâm tình kích động khôn nguôi, mãi một lúc lâu mới quay người trở về phòng.
…
Hột Khê đến nhà Âu Dương vào giấc ban trưa, nên khi buổi trị liệu kết thúc thì mặt trời đã ngả bóng tự bao giờ. Cô lo Trần ma ma đang đợi mình về ăn tối, trong lòng cũng nôn nóng nên vận nội lực, cả người lao đi như ảo ảnh, cô muốn sử dụng khinh công để về nhà.
Nhưng cô chỉ vừa chạy được mấy bước, thì đột ngột trước mắt nhòa đi, sau đó cô bỗng va phải một lồng ngực rắn rỏi. Hột Khê khẽ kêu than một tiếng, chỉ thấy chóp mũi mình đau buốt, hơi thở mát rượi thân thuộc lại bủa vây lấy cô.