Y Phẩm Phong Hoa

Chương 70: Không được phép gọi Minh Vương điện hạ




Sau khi vết thương của cậu thiếu niên tên Vu Khiết khỏi hẳn, Hột Khê hoàn toàn không thể kiểm tra tu vi của cậu ta, cô chỉ có thể công nhận thực lực của cậu ta mạnh hơn mình, hơn nữa không chỉ là hơn một chút thôi đâu.

Tiểu Li cảm nhận được cái vuốt ve dịu dàng của Hột Khê, trong lòng cảm thấy xao xuyến. Cô bé xoay người ôm choàng lấy Hột Khê òa khóc: "Tiểu Li không muốn ca ca phải chết, hu hu hu…"

Hột Khê bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, tôi bảo đảm, chỉ cần ca ca muội trở về, dù cậu ta có bị thương nặng đến đâu, tôi cũng nhất định chữa khỏi cho cậu ta, như vậy được chưa hả!"

Tiểu Li lại khóc tu tu một trận nữa, nước mắt nước mũi lau hết lên người Hột Khê, Hột Khê an ủi mãi cô mới chịu ngừng.

Hột Khê bảo cô bé tự đi đến biệt viện tìm Trần ma ma, sau đó mới vội vàng chạy tới trà lâu Vạn Phong.

Đương lúc định dùng khinh công nhanh chóng rời đi, bất ngờ Hột Khê nghe được giọng nói khàn khàn do khóc trong thời gian dài của Tiểu Li truyền đến từ phía sau: "Muội biết tỷ tỷ là người tốt mà, Tiểu Li rất thích tỷ tỷ!"

Hột Khê bỗng loạng choạng người, thiếu chút nữa té nhào xuống đất.

Năng lực giao tiếp với muông thú gì đó dùng với kẻ địch đương nhiên là tốt, nhưng dùng nó với mình thì ghét chết đi được mà! Đúng là không có chút riêng tư nào cả!

 ...

Khi Hột Khê tới quán trà Vạn Phong, Nam Cung Dục đã đợi sẵn ở đó từ lâu.

Nhìn thấy thiếu niên mặc chiếc áo lông màu trắng, ngũ quan đẹp như tranh vẽ chậm rãi tiến đến, cặp mắt vốn thờ ơ của Nam Cung Dục đột nhiên lóe sáng, ngay cả khóe miệng cũng lặng lẽ vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt.

Thanh Long đứng bên cạnh đã đi theo Nam Cung Dục nhiều năm, tất nhiên có thể nhận ra được cảm xúc của chủ nhân bây giờ đang rất tốt.

Hắn nhìn thiếu niên thanh tú, tóc được vấn lên bằng ngọc quan, vẻ mặt lạnh lùng, bỗng cảm nhận khóe miệng mình đang giật giật.

Thái độ của chủ nhân với tên nhóc này có khá tốt, sáng tinh mơ đã đến quán trà ngóng trông, sáng sớm trước lúc ra khỏi cửa còn thay mấy bộ quần áo, nào có giống đi gặp một thiếu niên người phàm không tu vi kia chứ, rõ ràng trông như là đi gặp mặt người trong lòng thì hơn.

Khoảnh khắc khi Hột Khê trông thấy Nam Cung Dục, trái tim cô cũng chợt ngẩn ngơ.

Chàng trai nằm ở độ tuổi giữa thiếu niên và đàn ông đó có một khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh. Lúc này hắn đang mặc một chiếc áo bào màu tím sẫm thêu hoa văn chỉ bạc, bên hông thắt lưng có dắt một ngọc bội có dải tua rua bên dưới, mái tóc đen nhánh vấn cao và dùng ngọc quan cố định, để lộ ngũ quan tinh xảo cùng ánh mắt biết cười.

Dưới ánh ban mai nhẹ nhàng, đôi mắt người đàn ông nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nóng rực sáng ngời, gần như có thể phản chiếu hình ảnh của vạn vật trong trời đất, nhưng lại chỉ hằn in mỗi bóng hình cô.

Trái tim Hột Khê bỗng đập thình thịch, như thể sắp đắm chìm trong ánh nhìn chăm chú kia.

Nhưng sau chốc lát, cô chợt nhớ đến sự khinh thường và lời cảnh cáo tối qua của Chu Tước, sự rung động nơi đáy lòng đã nhanh chóng bị thay thế bởi sự lạnh lùng.

Đôi khi thái độ của tôi tớ thân cận cũng phản ánh tâm tư của chính chủ nhân. Người đàn ông trước mắt cô chính là Minh Vương tiếng tăm lẫy lừng, thiên tài mới mười lăm tuổi đã kết thành kim đan, sao người như hắn lại có thể để tâm đến kẻ vô dụng chưa chắc có thể tu luyện như mình được chứ.

Hột Khê cất giấu những cảm xúc hiện trên khuôn mặt, bước tiếp vài bước và nói: "Minh Vương điện hạ, ta đã đúng hẹn đến gặp điện hạ, xin hỏi làm thế nào ta mới có thể hóa giải phong ấn ở đan điền được đây?"

Sắc mặt Nam Cung Dục đột nhiên sa sầm, ý cười nơi đáy mắt lặng lẽ biến mất, đột nhiên khắp cơ thể tản ra áp lực bén nhọn: "Hình như ta đã từng nói, không cho phép cô gọi ta là Minh Vương điện hạ."

Hột Khê bị áp lực vô hình dồn ép đến mức sắc mặt trắng bệch, thật không ngờ hắn lại không vui vì một câu xưng hô cỏn con kia.

Có điều, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cô lập tức nói lại: "Nam Cung Dục… ta… ta chỉ nhất thời nhỡ miệng."