Trong lòng Chu Tước vô cùng căm hận, nhưng nhớ tới ấn ký của chủ nhân, cuối cùng cũng chỉ hết sức lạnh lẽo lừ Hột Khê một cái rồi phất tay áo rời đi.
Đến tận khi hơi thở và bóng dáng của Chu Tước biến mất hoàn toàn khỏi gian phòng, Hột Khê cuối cùng không cầm cự nổi mà hộc ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Thật không ngờ, võ giả Kim Đan kỳ chỉ cần tùy tiện phất tay một cái lại có thể khiến cô bị thương đến mức này.
Mình quả thật quá yếu ớt!
…
Hột Khê chịu đựng cơn đau đớn đang lan ra toàn thân rồi tiến vào không gian. Thế giới thực và không gian tồn tại song song như mặt gương, vì thế mà khi cô ăn uống trong không gian, ở thực tại cũng không cảm thấy đói.
Do đó khi ý thức của cô tiến vào không gian, trên người vẫn đang mặc áo ngủ phong phanh dính vết máu kia, sắc mặt vẫn xám ngoét khó coi như sau khi bị thương nặng.
Linh khí nồng đậm trong không gian thấm vào da thịt khiến Hột Khê đỡ đau hơn rất nhiều.
Mặc dù Đản Đản ở trong điện Tu Di nhưng nó đều có thể cảm nhận rõ từng nơi trong không gian. Biết Hột Khê bị thương, nó lập tức khóc nức nở vì đau lòng thay cô: "Mẹ ơi, mẹ đau lắm không? Đều tại Đản Đản vô dụng, không có cách nào giúp đỡ mẹ."
Vẻ mặt Hột Khê bất lực nhưng trong lòng lại có chút cảm động: "Đản Đản ngoan, chờ đến khi con ra ngoài rồi thì hãy giúp mẹ nhé!"
"Vâng! Chờ Đản Đản ra ngoài rồi sẽ giúp mẹ đánh bọn người xấu! Kẻ nào dám bắt nạt mẹ, Đản Đản sẽ xử đẹp kẻ đó!"
Giọng nói non nớt của trẻ con ngập tràn sự phẫn hận như thể cùng chung mối thù, dường như Hột Khê có thể nhìn thấy một đứa bé đang siết chặt cái nắm đấm nhỏ, nghiến chặt quai hàm, dáng vẻ non nớt hùng hồn thề thốt, cứ thế nỗi ấm ức trong lòng cô lập tức tan biến đi không ít.
Cô lại đến bên con suối thần Cửu U rồi uống một hớp nước suối, trong nháy mắt kinh mạch vốn đau đớn như thiêu như đốt như được dòng nước róc rách chảy qua, đau đớn dần biến mất, thay vào đó là sự khoan khoái dễ chịu khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ lại động tác và những lời nhục mạ cùng biểu cảm khinh thường cô như loài sâu bọ của Chu Tước, trong mắt Hột Khê vụt qua sát khí mãnh liệt.
Chu Tước đúng không? Được lắm! Cô nhớ mối thù này rồi, một ngày nào đó cô sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Còn về vết thương cỏn con trên mặt Chu Tước kia… Hột Khê mỉa mai sờ sờ má của mình, coi như đòi trước tiền lãi vậy.
Trong mắt Chu Tước, cô chỉ là một kẻ người phàm tệ hại, bị một vết thương nhỏ trên mặt cũng chỉ như bị sỉ nhục mà thôi, cô ta căn bản chẳng để ý vết thương nhỏ nhoi này.
Nhưng mà, Chu Tước không biết rằng, Hột Khê là "Bạch Vô Thường" với tài điều chế độc dược có một không hai, đối thủ kiếp trước ngay cả tiếp cận cô trong vòng mười mét đều phải khiếp sợ, chính là vì cô có thể phóng ra chất kịch độc không có thuốc giải bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào.
Về phía Chu Tước, nếu cô ta không nhanh chóng phát hiện ra sự kì lạ của vết thương hoặc vận khí đẩy độc tố khỏi cơ thể, nếu như chậm trễ chút thôi... khà khà, cô ta nên chuẩn bị mang sẹo suốt đời đi!
Mặc dù đã mệt mỏi rã rời nhưng Hột Khê vẫn cố gắng lấy ra cây thần đã mua hôm nay, bắt đầu bào chế các loại độc dược.
Có thuốc mê, có độc cây sui, có loại sát thương phạm vi lớn, có cả loại khiến người ta đau đớn đến sống không bằng chết... Chuyện của Chu Tước khiến Hột Khê càng có ý thức sâu sắc hơn: Ở thế giới này, thực lực mạnh mẽ mới là đạo lí vững chắc.
Trước khi giải phong ấn đan điền, cô buộc phải có càng nhiều phương pháp tự vệ hơn, trông cậy vào người khác không bằng trông cậy vào chính mình.
Trong đầu bỗng lóe lên ánh mắt nóng bỏng nhìn cô và biểu cảm tuấn tú nhàn nhã của Nam Cung Dục, Hột Khê chớp chớp mắt, nhanh chóng xua đi hình ảnh này ra khỏi đầu.
Mãi đến khi bào chế xong hết tất cả độc dược, Hột Khê mới thở hắt ra một hơi.
Cô vừa định ra ngoài thì đột nhiên chạm vào lọ thuốc bên trong túi áo ngủ, bèn mở nắp lọ ra. Một luồng mùi hương vừa tinh khiết vừa thơm ngào ngạt dày đặc tản mát... Chu Tước nói đúng, quả nhiên đây là đan dược tốt.