Vẻ mặt Trần ma ma vô cùng lúng túng, bà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt, cơ thể gầy gò của Hột Khê, hốc mắt bỗng hơi ửng đỏ. Cũng tại bà vô dụng mới khiến cho tiểu thư phải chịu khổ cực thế này.
Hột Khê khuyên: "Ma ma đừng lo lắng quá, chuyện lương thực với tiền bạc cứ để tôi giải quyết, bà bảo Mạc Tam dẫn Lý Tứ đến đây gặp tôi."
Không lâu sau, Lý Tứ tiều tụy gầy gò được dẫn đến trước mặt Hột Khê. Hắn vừa thấy Hột Khê cả người run lẩy bẩy, trong mắt ngập tràn sợ hãi. Hắn lao về phía trước rồi quỳ rạp xuống lạy: "Tiểu thư, nô tài sai rồi, nô tài không nên nghe lời thúc thúc lừa tiểu thư, xin tiểu thư hãy tha cho nô tài!"
Lý Tứ tận mắt chứng kiến cái chết thê thảm của thúc thúc, mấy ngày này lại trông thấy ánh mắt vô hồn và hành động nghe lời Hột Khê răm rắp của đám Mạc Tam, lúc này nỗi sợ đối với nữ sát tinh trước mắt dường như đã đạt đến đỉnh điểm.
Hột Khê thong thả đứng dậy, bước đến trước mặt Lý Tứ, nhìn xuống hắn ta từ trên cao: "Muốn ta tha cho cái mạng chó của ngươi cũng được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nói cho ta biết, rốt cuộc tên Trương tổng quản bán ta đến Thao Thiết Quán là ai?"
"Là… là Trương Đức Trung!" Lý Tứ nào dám che giấu, vội vã run run trả lời: "Hắn ta có họ hàng với bà vú của phu nhân, ở trong phủ được Đại thiếu gia và Nhị tiểu thư trọng dụng lắm. Nửa năm gần đây, hắn ta còn phụ trách việc gửi vật tư tới biệt viện. Nô tài… nô tài và thúc thúc nghe lời mê hoặc của hắn ta mới giúp hắn ta đánh ngất tiểu thư rồi gửi vào trong thành! Có điều, chuyện bán tiểu thư đến Thao Thiết Quán thật sự không hề liên quan đến nô tài! Tiểu thư, tiểu thư tha cho nô tài đi, sau này nô tài không dám nữa!"
Gương mặt Hột Khê thoáng vẻ nghiêm nghị, lạnh nhạt đáp: "Ta có thể tìm Trương Đức Trung ở đâu?"
Lý Tứ hơi do dự, cúi gằm mặt, nơm nớp lo sợ mà trả lời: "Nô tài cũng không biết, nhân vật nổi tiếng như Trương tổng quản há lại để đám lâu la tiểu tốt như bọn nô tài biết hành tung… A a a a a!"
Chưa nói xong, Hột Khê đã giơ chân đá hắn lộn tùng phèo, chân trái tàn nhẫn đạp lên lồng ngực hắn, "Quên nói cho ngươi biết, tính tình ta trước nay đều không tốt, bất cứ ai dám lừa dối ta sẽ không bị giết chết, nhưng nhất định sẽ khiến chúng phải sống không bằng chết!"
"Nô tài nói! Nô tài nói! Tiểu thư xin tha mạng!" Lý Tứ gào thét thảm thiết xin tha mạng đến đứt hơi khản tiếng: "Nô tài không biết Trương tổng quản ở đâu, nhưng mà, nhưng mà mỗi ngày hắn đều đến phường Trường Lạc đánh bài, còn những chuyện khác nô tài thật sự không biết gì cả, tiểu thư tha cho nô tài đi!"
Trương Đức Trung! Nạp Lan Phi Tuyết! Hột Khê cười lạnh, đột nhiên cô nhấc tay lên, trong nháy mắt mấy cây châm bạc đã cắm vào đầu Lý Tứ.
Lý Tứ rít lên một tiếng "a" chói tai, hai mắt trợn trừng trừng nhìn Hột Khê, trong mắt ngập tràn kinh hoàng và hận thù: "Ngươi… ngươi nói sẽ tha cho ta…"
Chưa dứt lời, hai mắt của hắn đã mất đi ánh sáng, biến thành một con rối không hề có năng lực phản kháng.
Hột Khê cười lạnh một tiếng, thong thả nói: "Ta nói tha mạng cho ngươi, chứ không hề nói sẽ để ngươi tiếp tục sống kiếp người mà lòng lang dạ sói."
…
Giữa trưa, trên con đường phồn hoa nhất thành Yên Kinh, tiếng huyên náo tấp nập phát từ những nhóm khách vãng lai hòa với tiếng tiểu thương rao bán bên lề đường. Nhưng nơi náo nhiệt nhất vẫn thuộc về khu vực cửa ra vào phường Trường Lạc.
Phường Trường Lạc không chỉ đơn giản là một phường đánh bạc, ngoài phạm vi kinh doanh bài bạc còn có các quán ăn, phường ca múa, nhiều chợ nô lệ và cửa hàng bán bảo vật… gần như chiếm một nửa tuyến đường này của nội thành.
Vì thế mà cổng vào phường Trường Lạc thường có đủ loại người qua lại, trong đó không thiếu đàn ông ăn vận gọn gàng phong độ, phụ nữ thì xinh tươi mỹ lệ khiến người người rung động.
Tuy nhiên vào thời khắc này, ánh nhìn của tất cả những người trước cổng lớn phường Trường Lạc đều đồng loạt tập trung vào một chỗ.