Lão Tu Di bật cười sảng khoái: "Ta vốn lưu lại một chút ý thức ở không gian này để chờ vị chủ nhân thật sự của nó xuất hiện. Trải qua luân hồi vạn kiếp và các không gian, thời gian khác nhau, nguyên thần của ta đã hao mòn gần như cạn kiệt từ lâu. Có thể lưu giữ được đến bây giờ để chờ được sự xuất hiện của con là ta đã thỏa mãn lắm rồi."
Hột Khê ngước nhìn đôi mắt lão, trên mặt cô vẫn đầy vẻ phòng bị và xa cách. Nhưng đối diện với cô lại là đôi mắt hiền từ, đong đầy niềm mong mỏi, thân thương chất chứa nguyện cầu và chúc phúc cho cô chứ không hề có toan tính hay âm mưu, khiến cho con tim lạnh lẽo cứng rắn của Hột Khê khẽ run lên.
"Không gian này là do ta dùng linh thể mình luyện hóa thành. Trải qua hàng chục triệu năm, ta cũng từng biến nó thành vật dẫn của rất nhiều người bén duyên để tìm kiếm được chủ nhân thật sự của không gian. Tuy nhiên, con là người duy nhất có thể nâng cấp nó. Nhưng cho đến hiện tại, con chỉ mới nhìn thấy một phần rất rất rất nhỏ của không gian này mà thôi."
Hột Khê bỗng chốc nhớ đến nhiều lần cứu mạng cũng như sự trợ giúp của không gian với cô ở kiếp trước, bất kể nó có toan tính hay lợi dụng hay không, thì những giúp đỡ ấy đều là thật. Ánh mắt cô nhìn Lão Tu Di cũng bất giác có thêm vài phần cảm kích.
Lão Tu Di cười nhẹ, ánh mắt nhìn Hột Khê càng thêm dịu dàng: "Hột Khê, đợi sau khi tu vi của con tăng lên, con có thể nhìn thấy hình dáng chân chính của không gian. Đến lúc đó nó mới trở thành danh lam thắng cảnh thật sự, pháp bảo tùy thân khiến cho tất thảy giới tu tiên phải thèm khát."
Với tính cách của Hột Khê, khi nghe được những lời này trong lòng cô vô thức xao xuyến. Cô bỗng tò mò tưởng tượng về quang cảnh sau này.
Có điều, chẳng mấy chốc cô đã thức tỉnh từ cõi mộng đẹp đẽ. Suy cho cùng, nếu không có thực lực tuyệt đối thì dù có nhiều pháp bảo đến mấy cũng chỉ là thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội* mà thôi.
* Dịch nghĩa: Người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá thì thường bị kẻ khác ghen ghét, nhòm ngó, hãm hại.
Cô chỉ vào siêu trứng rồi hỏi: "Vậy nó là giống loài gì?"
"À… đó là nguyên linh thượng cổ bị phong ấn." Lão Tu Di thong thả nói: "Cái gọi là nguyên linh chính là nguồn gốc của hàng vạn linh hồn trên thế gian. Nó là con vật do thần tạo ra, có khả năng sáng tạo và hủy diệt. Kể từ lúc con đánh thức nó thì giữa các con đã ký kết với nhau khế ước sinh tử. Cùng con tim cùng căn nguyên, sống chết có nhau, cho dù là đạo tâm ma chú cũng không thể cắt đứt mối liên kết giữa hai con…"
"Khoan đã! Khoan đã!" Hột Khê không kìm được trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên: "Khế ước sinh tử là cái gì? Sao tôi lại không biết? Chuyện này xảy ra lúc nào? Huống chi đây rõ ràng là một quả trứng, sao ông có thể bắt tôi cùng sống cùng chết với một quả trứng. Ông đang đùa tôi đấy ư?"
Hơn nữa, cái gì mà nguyên linh? Cái gì mà vật do thần tạo ra? Nghe thì có vẻ rất cao siêu, nhưng sao cô nghe mà hoàn toàn chẳng hiểu gì cả chứ? Rốt cuộc đây là chuyện quái quỷ gì không biết?
"Mẹ, con không phải là quả trứng, hu hu hu hu… Con là cục cưng ngoan của mẹ mà… hu hu hu…"
Hột Khê đột nhiên đau hết cả đầu, lại đành phải cố hết sức an ủi, vỗ về cục cưng trứng.
Ấy thế mà Lão Tu Di lại cười ha hả, "Không lâu trước đây, con người trên thế gian tranh giành khế ước sinh tử này đến mức làm trụ trời sụp đổ, sinh linh lầm than, vậy mà con lại cảm thấy thiệt thòi. Hột Khê, con yên tâm đi, đối với con mà nói, việc ký kết khế ước sinh tử với nguyên linh chỉ có lợi chứ không có hại, đến thời khắc tính mạng gặp nguy hiểm con ắt sẽ hiểu thôi."
Hột Khê dỗ dành cục cưng siêu trứng xong mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nghe xong cũng chẳng quá vui mừng gì cho cam, mà chỉ lạnh nhạt cười trừ.
Điều này không có nghĩa là Hột Khê không có ham mê danh lợi, mà là người đời đều chỉ trông thấy cái lợi lớn trước mắt mà thi nhau tranh giành. Bọn họ không biết rằng, trên đời làm gì có chuyện có miếng ăn nào miễn phí chứ. Lợi ích càng lớn thì trách nhiệm phải gánh vác càng nặng nề, làm gì có chuyện chỉ có lợi mà không có hại?