Editor: Nguyetmai
Mặc dù Hột Khê đã đọc cuốn sách cổ Lão Tu Di để lại, cũng có chút hiểu biết về phương diện trận pháp, nhưng cùng lắm chỉ có thể xem như tay ngang. Muốn phá giải trận pháp quả thực là vô cùng khó khăn.
Gã đàn ông to lớn kia thấy vẻ mặt Hột Khê lâm vào trầm tư, không chút phòng bị, bàn tay rủ xuống bên người bỗng chậm rãi mò mẫm trong ngực áo, gã biết thiếu niên trước mặt tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã, nếu đã như vậy thì chi bằng ra tay trước sẽ có lợi thế hơn.
Ống châm độc được cất giấu đột nhiên bị lấy ra, bật mạnh lò xo nhắm thẳng vào tim của chàng thiếu niên.
Chỉ nghe một tiếng "vèo" vang lên, một cây châm ánh lên ánh sáng lục bay thẳng về phía ngực của Hột Khê.
Trong mắt gã đàn ông to lớn hiện lên vẻ vui mừng, nhịn không được đứng bật dậy gào to: "Tên chó chết, ngươi chết đi…"
Gã còn chưa dứt lời đã hoảng sợ trợn trừng hai mắt.
Vậy mà cây châm màu lục đã bị năm ngón tay thon dài trắng nõn của Hột Khê kẹp chặt lại được, sau đó cây châm đó đột ngột phóng vút về phía mắt trái của gã khi gã còn chưa kịp phản ứng.
"A a a…!" Gã đàn ông thét lên một tiếng thảm thiết thê lương, che lấy mắt trái ngã nhào xuống mặt đất.
Gã muốn kêu rên, muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng mắt trái đã bị châm đâm thủng nhanh chóng thối rữa, hơn nữa trong miệng gã không ngừng sùi bọt mép, phun ra máu tươi trộn lẫn với nội tạng.
Một lát sau gã lập tức tắt thở.
Hột Khê chẳng buồn liếc nhìn gã lấy một cái xoay người định rời đi.
Thiếu nữ vốn co rúm người, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, lúc này bỗng lập tức phản ứng lại: "Công tử, công tử! Xin dừng bước!"
Hột Khê dừng bước, có vẻ không mấy kiên nhẫn nhìn về phía cô ấy.
Thiếu nữ có một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, dáng người nhỏ xinh, vóc dáng cân đối, nhìn qua cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi đầu. Nhưng lúc này đây bộ quần áo rách bươm, cô ấy chỉ có thể lấy một đống vải rách run rẩy che đi cơ thể mình, thật sự trông có chút đáng thương. Thiếu nữ bị ánh mắt lạnh băng của Hột Khê nhìn đến mức co rúm người lại, nhưng cô ấy vẫn gắng nén nhịn sự sợ hãi và xấu hổ trong lòng xuống, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Công tử, cảm ơn ơn cứu mạng của công tử! Liệu công tử có thể nói cho tôi biết tên họ của công tử được không, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp!"
"Không cần!" Hột Khê nhàn nhạt nói, "Ta cũng không phải có lòng muốn cứu cô, chẳng qua nhìn bọn chúng không vừa mắt, chỉ vậy thôi!"
Trong mắt thiếu nữ hiện lên vài phần thất vọng, nhưng ngay sau đó lại càng thêm cảm kích: "Mặc kệ thế nào đi nữa, nếu hôm nay không có công tử cứu giúp, tôi thật sự không biết… Tôi tên là Thẩm Tinh Nhược, là đệ tử của phái Thanh Hà, sau này dù công tử có bất cứ yêu cầu gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc đến phái Thanh Hà tìm tôi. Tôi nguyện lên núi đao xuống biển lửa, báo đáp ơn cứu mạng của công tử."
Vốn dĩ thiếu nữ muốn lấy ra bùa chú hoặc là ngọc bài để liên hệ, nhưng hiện đang ở trong sương trắng nên căn bản không thể mở đồ trữ vật ra được. Điều này khiến lòng cô ấy vô cùng ảo não và hổ thẹn.
Hột Khê gật đầu, ý nói mình đã biết, sau đó xoay người định rời đi.
Thẩm Tinh Nhược nhìn thấy bóng dáng xoay người kiên quyết của thiếu niên, cô ấy cắn môi, đột nhiên lên tiếng: "Công tử, có phải công tử muốn vào vườn thuốc đúng không? Tôi… tôi biết cách để vào vườn thuốc."
Bước chân Hột Khê khựng lại, ánh mắt nhìn thiếu nữ kia lập tức ấm áp hơn so với lúc nãy.
Khuôn mặt Thẩm Tinh Nhược đỏ ửng, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Tôi… tôi cũng chỉ nghe sư trưởng nói rằng vườn thuốc này của Tử Kim chân nhân tên là "Bách Thảo Vân Yên", trận pháp bên trong là "trận pháp Vân Yên" mạnh vô cùng, tổng cộng có ba tâm trận, tám mươi mốt mắt trận. Nhưng trong đó chỉ có một tâm trận là nằm ngay bên trong làn sương trắng này, muốn phá giải trận pháp thì chỉ cần tìm được tâm trận, cắt đứt năng lượng cung ứng. Bên trong trận pháp sẽ xuất hiện một cánh cửa thông hành, cửa thông hành đó sẽ dẫn đến vườn thuốc."