Không gian vẫn giống với khi nãy, vẫn tràn ngập luồng linh khí thanh khiết nồng đậm. Tuy rằng vùng đất đen rộng lớn không trồng bất cứ loại cỏ cây nào, nhưng có vẻ vẫn đang trong giai đoạn ươm mầm sức sống mãnh liệt.
Thế nhưng sự chú ý của Hột Khê không còn dừng ở đất đai hay đầm nước nữa.
Lúc nãy ngay khi không gian phát tín hiệu cảnh báo, khi cô lách người ra ngoài, hình như có trông thấy cánh cửa đầu tiên ở giữa trung tâm tòa điện Tu Di ngự trị đã bật mở.
Phải biết rằng, cô có được không gian này đã mười mấy năm, từng quẩn quanh điện Tu Di không dưới ngàn lần. Từng dùng tất cả những cách có thể nghĩ ra được như: đóng băng, đốt lửa, cho nổ tung… nhưng vẫn chưa một lần mở được bất kỳ cánh cửa nào, ngay một vết tích nhỏ lưu lại cũng không.
Hột Khê rảo bước nhanh đến trước điện Tu Di, cô mừng rỡ khi bất ngờ trông thấy trong số đó có một cánh cửa đang khép hờ, có thể lờ mờ trông thấy ánh sáng vàng nhạt phát ra đằng sau cánh cửa.
Quả thật cánh cửa đầu tiên của điện Tu Di đã mở!
Tâm trạng Hột Khê vừa vô cùng kích động lại vừa căng thẳng, tim đập rộn ràng như nổi trống.
Vừa đặt chân vào phòng, trong đầu Hột Khê bèn vang lên một tiếng "ting", hiện lên một dòng tin tức lạ lùng ngay trong đầu cô một cách vô cùng kỳ bí.
"Đường ranh Tu Di đã được kích hoạt, một trong những cánh cửa của điện Tu Di được mở ra, tặng kèm linh tuyền Cửu U và linh điền Cổ Vận. Linh tuyền Cửu U có chức năng bổ sung linh khí, thanh tẩy tinh thần, thay da đổi thịt, là chất thanh tẩy cao cấp và là thuốc thúc đẩy sinh trưởng cao cấp. Linh điền Cổ Vận có khả năng rút ngắn thời gian sinh trưởng của thực vật gấp một trăm lần, có thể trồng được tất cả linh thực mà không cần tưới nước."
Quả nhiên không gian đã được nâng cấp. Hơn thế nữa mảnh đất đen bên ngoài điện đúng thật rất có lợi cho việc trồng linh thực. Chỉ có điều cô không hiểu cái được gọi là chất thanh tẩy và thuốc thúc đẩy sinh trưởng trong linh tuyền Cửu U rốt cuộc là sao.
Dòng chữ trong đầu chầm chậm biến mất, trên gương mặt Hột Khê lộ ra niềm vui sướng, rất nhanh sau toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn vào quả trứng siêu lớn giữa trung tâm căn phòng.
Đúng như vậy, tại ngay giữa trung tâm căn phòng đầu tiên của điện Tu Di có treo một vật thể hình quả trứng cực kì lớn.
Siêu trứng phát ra thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, xuyên qua lớp vỏ trứng mỏng manh, cô có thể lờ mờ quan sát thấy một sinh linh đang yên tĩnh nằm cuộn tròn, nổi bồng bềnh bên trong.
Lần đầu tiên trông thấy quả siêu trứng này, Hột Khê liên tưởng đến tấm ảnh vuông vức chụp siêu âm thai nhi trong bụng mẹ ở kiếp trước. Một trực giác mạnh mẽ mách bảo cô rằng, bên trong quả trứng này là một sinh vật sống.
Chỉ là, đằng sau cánh cửa của điện Tu Di chẳng có bất kỳ thứ gì, ngoại trừ một quả trứng cực lớn chưa rõ giá trị ra sao. Quả thật vượt quá sức tưởng tượng.
Hột Khê khẽ khàng nhón chân, chầm chậm bước tới gần sát quả siêu trứng, sống mũi thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương giống như mùi bánh nướng.
Sâu trong đáy lòng cô dấy lên một cảm giác thân thuộc lạ kỳ chưa từng có, tựa như sinh vật bên trong chảy chung dòng máu với cô, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập "thình thịch" của sinh vật nhỏ bé kia văng vẳng bên tai.
Hột Khê giống như bị mê hoặc, nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve bề mặt trơn bóng của quả siêu trứng.
"Mẹ ơi… mẹ ơi…"
Một giọng nói non nớt, trong trẻo của trẻ sơ sinh đột ngột vang lên trong đầu cô, Hột Khê sợ mất mật, vội vã rụt tay về. Cô kinh hãi, bất an đưa mắt nhìn về quả siêu trứng phát ra thứ ánh sáng hơi lóa mắt ngay trước mặt.
Lúc nãy cô nghe nhầm sao? Dường như cô vừa nghe thấy một giọng trẻ con, hơn nữa… nó còn gọi cô là mẹ ư?
Nhưng gian phòng này rộng thênh thang, trống trải như vậy, lấy đâu ra một bóng người. Chắc không phải quả trứng này đang nói chuyện với cô đấy chứ?
Trong lòng Hột Khê ngập tràn hoài nghi, không dám tin vào mắt mình. Nhưng cô vẫn giơ tay ấn ấn vào quả trứng phát ra ánh sáng vàng lấp lánh trên bề mặt vỏ ngoài.
"Mẹ, cuối cùng thì mẹ cũng đến thăm con. Mẹ mà còn không chịu đến, con sẽ chết vì bức bách mất…"