Editor: Nguyetmai
Hề Giáp gật đầu liên tục: "Vâng, tiểu thư, thuộc hạ sẽ nhắc nhở những người trong biệt viện thật chú ý."
Hột Khê gật đầu: "Ngươi lui trước đi. Về chuyện rèn luyện của các ngươi, có thể bắt đầu tiến đến giai đoạn hai được rồi đấy."
Giai đoạn hai? Tiểu thư cũng có nói, chỉ cần bọn họ vượt qua được giai đoạn thứ hai này, cho dù có phải đối đầu võ giả Trúc Cơ kỳ thì bọn họ cũng đã có đủ sức lực để nghênh chiến rồi.
Hề Giáp hào hứng gật đầu, nhận lấy đan dược trong tay Hột Khê, vừa định ra ngoài, bỗng nhiên lại dừng bước, cung kính hỏi cô: "Xin hỏi tiểu thư, đan dược này có tên là gì?"
Hột Khê sững người, tên ư? Đan dược cô vừa tự chế ra thì nào biết nó tên gì chứ?
"Ta chưa kịp nghĩ tên cho nó nữa." Hột Khê cũng chẳng để tâm cho lắm, "Các ngươi tự xem nên đặt thế nào đi, dù sao thì cũng đặc biệt luyện ra cho các ngươi dùng kia mà."
Hề Giáp nghe xong lập tức sung sướng như bay lên tận mây xanh, tức tốc chạy ra ngoài. Chỉ cần bọn họ không phải lũ ngốc thì sẽ biết được ngay rằng loại thuốc này quý giá biết bao.
Thứ đan dược hoặc công pháp có thể tôi luyện một người bình thường hay một người có linh căn hỗn tạp trở thành ngang hàng với một võ giả thực thụ, nếu đem nó ra chợ rao bán, tuyệt đối có thể thét giá trên trời.
Ấy thế mà tiểu thư vẫn không ngại ngần mà tặng cho bọn họ, thậm chí quyền đặt tên cũng ủy thác cho bọn họ quyết định nốt, thật là niềm vinh dự và tín nhiệm lớn lao biết nhường nào đối với bọn họ.
Hột Khê chắc hẳn không thể nào ngờ, một hành động tùy ý giản đơn như lười biếng không muốn nghĩ tên của mình thôi, vậy mà lại được Hề Giáp thêu dệt thành hàm ý phức tạp ly kỳ đến thế.
Mà điều càng khiến cô không nghĩ tới nữa ấy chính là, bọn Hề Giáp không biết chữ kia lại có thể quyết đoán đặt tên cho thuốc là "Đại Lực Thần Đan". Mãi đến một ngày nào đó, danh tiếng Đại Lực Thần Đan đã truyền đi khắp đại lục Mịch La, cái tên hầm hố kia cũng khiến võ giả đại lục Mịch La phải khắc cốt ghi tâm.
Sau khi Hề Giáp đi khỏi, Hột Khê quay về phòng rồi đi vào không gian.
Vừa mới mắt thấy tai nghe những điều xảy ra ở thành Yên Kinh xong, cô đã ý thức được bây giờ chính là thời cơ hoàn hảo để kiếm tiền, cô cần phải xử lý thật tốt đống hàng còn tồn kho, sau đó sẽ kiếm về một đống tiền.
Vừa bước vào không gian, Hột Khê liền thấy Đản Đản đang đặt mông ngồi trên một núi trái cây, bất mãn gặm một quả dưa hấu, hai chân nhỏ đong đưa, khuôn mặt tròn vo tràn ngập cô đơn và ưu sầu.
Thấy Hột Khê đến, Đản Đản vui mừng reo lên, vứt dưa hấu rồi lao về phía Hột Khê: "Mẹ ơi, sao giờ mẹ mới đến tìm con, con sắp buồn chết rồi đây này! Hu hu hu, mẹ ơi, con không muốn ở trong này một mình nữa đâu, con muốn ra ngoài với mẹ cơ!".
Hột Khê nhìn thấy bộ dạng nó thế này, cũng có chút đau lòng.
Mặc dù linh khí trong không gian dày đặc, đất thì thoáng mát bao la, nhưng dù sao thì Đản Đản cũng là một sinh vật sống, mình mà không vào đây thì chắc chắn nó sẽ cô đơn lắm.
Hột Khê vuốt ve Đản Đản một hồi, khi ấy cục cưng mới chịu bình tĩnh trở lại, sau đó hai mẹ con lại bắt đầu chăm chỉ cày cuốc lao động.
Tâm tình Đản Đản tựa như đứa trẻ, mới nãy mới khóc lóc nức nở vừa tội nghiệp vừa uất ức, nhưng giờ phút này đã có Hột Khê ở bên cạnh, thì nó liền quên hết tâm trạng buồn bã cô đơn kia.
Lúc thì Đản Đản cùng Hột Khê trồng cây, lúc thì lại chạy vòng vòng quanh Hột Khê, chốc chốc lại chạy như bay trên linh điền Cổ Vận, còn kết hoa cỏ lại thành một vòng hoa xinh đẹp rồi đội lên đầu mình.
"Mẹ ơi, Đản Đản xinh không nào?"
Khuôn mặt nhóc con mũm mĩm tròn ủng lại be bé non nớt, nó đội một vòng hoa trên đầu rồi hỏi mình có đẹp hay không, khiến Hột Khê không tài nào nhịn được cười, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như thật, gật đầu cảm thán khen ngợi nhóc: "Ừ, Đản Đản là xinh nhất."
Đản Đản nghe xong lập tức sung sướng, tiếp tục vui vẻ nhảy nhót lăn lộn, tiếng cười như tiếng chuông bạc lảnh lót ngân nga bên tai Hột Khê, khiến tâm trạng cô trở nên nhẹ nhõm và bình yên đến lạ.