Editor: Nguyetmai
Một lát sau, trên thi thể phát ra tiếng xèo xèo, sau đó từng làn khói trắng kèm theo mùi hôi thối bốc lên.
Mấy phút sau, thi thể của Bạch Chỉ liền biến mất tăm.
…
Sau khi xử lý xong thi thể của Bạch Chỉ, Hột Khê đang định rời đi, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng thở dài sâu kín, "Đứa bé độc ác, nghiêm hình bức cung còn chưa đủ, vậy mà còn hủy thi thể xóa dấu vết nữa. Khặc khặc, có điều lại để ta xem một trò hay."
Hột Khê giật cả mình, nhanh chóng quay đầu lại.
Nhưng mà xung quanh trống không, ngay cả một bóng người cũng không có, hơn nữa rõ ràng mới vừa rồi cô nghe được âm thanh, nhưng giờ phút này cho dù cô có phóng ra toàn bộ ý thức và linh lực cũng đều không cảm giác được sự tồn tại của đối phương.
Sao có thể như vậy?! Cho dù Nam Cung Dục nấp trong chỗ tối, nếu cô dồn sức cảm nhận vẫn có thể nhận ra, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào.
Trong lòng Hột Khê vô cùng hoảng sợ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm xung quanh, lạnh lẽo quát lên: "Ai đó? Giấu đầu lòi đuôi, rình coi hành động của người khác chẳng lẽ là quang minh chính đại lắm sao?"
Trong không trung vang lên một tràng cười sang sảng, lần này Hột Khê nghe kĩ mới phát hiện đây là giọng nói của đàn ông, hơn nữa còn là giọng nói của một ông lão đã có tuổi.
Ngay lúc Hột Khê đang ngạc nhiên ngờ vực, sau một trận hoa mắt một bóng hình xuất hiện trong không trung.
Một ông lão mặc bộ quần áo rách rưới làm từ vải bố, đầu bù tóc rối, trên người tản ra một một mùi hôi thối khó tả, trong tay còn cầm một bình hồ lô đã vỡ, vừa tươi cười nhìn Hột Khê, vừa thỉnh thoảng uống một ngụm rượu.
Có thể nói, một ông lão ăn mày như thế là cảnh tượng thường thấy nhất ở trên con phố này, nếu ông ta hòa vào trong đám ăn mày, căn bản không ai nhận ra khác thường.
Nhưng ánh mắt đầu tiên khi Hột Khê nhìn đến người này lại như gặp phải kẻ thù, hoàn toàn không dám thả lỏng.
Chỉ dựa vào năng lực đặc biệt của cô, có thể dễ dàng xem được cấp bậc của Nam Cung Dục, vậy mà hoàn toàn nhìn không rõ thực lực của ông lão trước mắt.
Mà ông lão này chẳng những có thể theo dõi cô không bị phát hiện, hơn nữa liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy việc cô nữ giả nam trang.
Điều càng làm Hột Khê kinh hãi hơn là Đản Đản ở trong không gian cũng kinh hoàng nói một câu "Mẹ ơi con sợ!" sau khi ông lão xuất hiện, sau đó liền trốn vào trong điện Linh Tiêu không dám ra nữa.
Hơn nữa mãi đến bây giờ cô vẫn không cảm nhận được bất cứ linh lực dao động nào quanh thân ông ta. Điều này chỉ có thể chứng minh, cấp bậc của ông lão này cao hơn rất nhiều so với cô.
Nhưng mà tính cách của Hột Khê trước giờ luôn là thà chết chứ không chịu thỏa hiệp, cho dù là đối thủ có mạnh mẽ đến đâu, cho dù phải liều mạng, cô cũng tuyệt đối không tỏ ra yếu thế.
Cho nên cô chỉ hoảng sợ trong chớp mắt liền lạnh lùng nói: "Ông là ai, đến để bênh vực kẻ yếu sao? Ông là đồng lõa của ả đàn bà này sao?"
"Đứa bé này nhìn cũng được, nhưng sao ánh mắt lại tệ vậy cơ chứ? Người như ta đây sao có thể lại cùng bọn với đám tiểu nhân này?" Ông lão nghe vậy liền giận dữ, nhảy dựng lên chỉ vào Hột Khê và mắng to, không hề giữ phong độ.
Nếu không phải sớm biết rằng ông lão này là một cao thủ cực kỳ mạnh, Hột Khê thực sự cho rằng đây là một lão già điên khùng.
Hột Khê cười nhạo nói: "Rình mò theo dõi, nói xấu sau lưng người khác thì tính là hành động tốt đẹp gì?"
Ông lão nghẹn họng, ngay sau đó vuốt râu phản bác, "Ta rõ ràng xem quang minh chính đại, làm sao có thể nói là rình mò chứ? Là do bản lĩnh của ngươi không tốt, không phát hiện ra ta thì liên quan gì đến ta chứ?"
Hột Khê lười để ý ông lão quấy rối này, nếu ông ta không có ác ý gì với mình, vậy cũng không cần tranh luận với ông ta làm gì nữa.