Editor: Nguyetmai
Hột Khê trả lời hờ hững: "Đích thực rất hợp."
Tử Yên nghe cô nói vậy, nụ cười trên gương mặt thêm phần tự hào cao ngạo: "Ngươi biết thế là tốt, thân phận của tiểu thư nhà ta há lại để cho kẻ có thân phận thấp hèn như ngươi bất kính được. Chớ có tưởng ngươi ra ra vào vào phủ Minh Vương là có thể coi trời bằng vung…"
Tử Yên bỗng nhiên im bặt, cô ta kinh ngạc phát hiện Minh Vương vốn dĩ đang cùng chuyện trò thân mật với tiểu thư nhà mình lại đang đi về hướng này.
Trông thấy gương mặt anh tuấn và dáng vóc thẳng tắp ngời ngời, Tử Yên hai má đỏ hây, hơi cúi thấp đầu, cánh môi nhoẻn cười ngại ngùng.
Thế nhưng Nam Cung Dục không mảy may chú ý đến sự tồn tại của Tử Yên, mà bước nhanh đến trước mặt Hột Khê, vươn tay định xoa đầu cô và hỏi: "Đang nói gì thế? Chuyện trò ăn ý vậy à, ngay cả bản vương tới cũng không phát giác sao?"
Trong tiềm thức của Hột Khê, cô muốn tránh bàn tay của Nam Cung Dục, tuy nhiên Nam Cung Dục là người như thế nào chứ, bây giờ hắn cũng đã hồi phục toàn vẹn thực lực, há có thể để Hột Khê tránh né được.
Do vậy mà cô không những bị hắn xoa đầu mà còn bị hắn ôm eo nhẹ nhàng kéo vào trong lòng. Chất giọng nam trầm vừa cười vừa nói bên vành tai cô: "Nàng còn giận sao?"
Hột Khê đang định vùng ra thì bất ngờ rùng mình, cô cảm nhận được luồng sát khí dày đặc như muốn xé xác cô thành trăm mảnh truyền đến từ sau lưng.
Nhưng luồng sát khí này chỉ kéo dài trong giây lát, Hột Khê xoay người lại xem thử thì trông thấy Băng Liên tiên tử đang nhìn bọn họ một cách thanh tao, khóe miệng còn vẽ lên một nụ cười nhẹ nhàng. Vốn chẳng thể tìm ra được điểm thay đổi nào từ gương mặt của cô ta.
Hột Khê chau mày, đẩy Nam Cung Dục ra: "Đang nói về vị Minh Vương phi tương lai, quả nhiên nam tài nữ sắc, trời sinh một cặp."
Nam Cung Dục nghe vậy bèn cười ha hả, điều chỉnh giọng nói xuống thấp ghé sát tai cô thì thầm: "Khê Nhi, nàng đang tự khen ngợi chính mình sao? Ồ… nhưng nói hay lắm, ta rất thích!"
Hột Khê bỗng cảm thấy buồn bực, rốt cuộc tên này không hiểu thật hay là vờ vịt không hiểu đây?
"Đừng có giả ngốc với ta, đã có mỹ nhân bên mình, mong sau này Minh Vương điện hạ đừng đến đùa giỡn với ta!"
Nam Cung Dục ngẩn người, sau khi quan hệ giữa hai người họ thân thiết hơn, Hột Khê hiếm khi gọi hắn là "Minh Vương điện hạ". Nhìn nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lẽo của cô nhóc này, chắc chắn rằng cô ấy đang giận thật rồi,
Chỉ có điều tại sao Khê Nhi lại nổi giận nhỉ?
Nam Cung Dục ngoảnh đầu liếc nhìn thấy Băng Liên tiên tử đứng đằng xa, đôi mắt hắn bất chợt sáng bừng, nhoẻn miệng mỉm cười: "Khê Nhi, nàng đang ghen à?"
Hột Khê trừng mắt liếc xéo hắn: "Có ma mới ghen, ngươi nghĩ quá rồi! Ngươi tiếp tục tiếp đãi vị khách yêu kiều của ngươi đi, ta rất bận, xin phép cáo từ!"
Nam Cung Dục kéo Hột Khê đang có ý định bỏ đi vào trong lòng mình, thì thầm bên tai cô vừa đủ cho hai người nghe: "Đúng là một cô nhóc ương bướng, để nàng thừa nhận thích bản vương, vì bản vương mà ghen tuông khó đến vậy sao?"
Trông thấy Hột Khê lại sắp sửa nổi giận, hắn lập tức giải thích: "Quan hệ giữa ta và Liên Ảnh không như những gì nàng nghĩ đâu, ngoan nào, đừng có nghĩ ngợi lung tung được không? Ta bảo Bạch Hổ đưa nàng về, vài ngày tới ta còn có việc cần giải quyết. Người thuê Tiêu Bạt Lâu truy sát nàng vẫn chưa điều tra ra, mấy ngày tới nàng hãy ở lại trong biệt viện, hạn chế đi ra ngoài, nếu có việc gì cứ gọi Bạch Hổ giúp đỡ, ấn ký ta cho nàng nhất định phải đeo bên mình, để ta còn biết liệu nàng có an toàn hay không."
"Đợi ta xử lý xong sẽ đến tìm nàng." Nam Cung Dục khẽ hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng nói: "Ở nhà ngoan ngoãn đợi ta, được không?"
Hột Khê cảm nhận được cái nhìn nóng rực từ bốn phía như muốn đốt thủng cô, khuôn mặt cô bỗng chốc ửng đỏ, đẩy hắn ra và nói: "Không cần Bạch Hổ phải đưa về đâu, ta tự về được!"