Editor: Nguyetmai
Nam Cung Dục cười xấu xa, áp sát vào người cô, phả hơi thở vào tai cô: "Nghe không hiểu, vậy chi bằng ta giúp nàng nhớ lại? Chúng ta tạm chưa nói đến chuyện nàng đẩy ngã ta, làm ta hôn mê, mà chỉ tính riêng vụ nàng dám thêm mê dược vào trong thuốc của ta. Khê Nhi, lá gan của nàng thật là càng lúc càng lớn mà!"
Hột Khê nghe vậy cả mặt đỏ bừng, chột dạ quay mặt sang một bên, "Ngươi đừng có nói linh tinh, việc ngươi hôn mê không phải là tự ngươi tìm đường chết sao? Ta đã nói với ngươi là không thể sử dụng linh lực rồi. Còn nữa, ngươi có chứng cứ ta sử dụng thuốc mê không?" Dứt lời, cô đẩy mạnh người đàn ông vây hãm mình ra, tính toán chuồn đi.
Nhưng mà Nam Cung Dục đã khôi phục tu vi đỉnh cao, làm sao cô có thể lay nổi, động tác đẩy ra không những không có hiệu quả mà ngược lại càng làm Nam Cung Dục ôm lấy cô càng chặt hơn.
Đột nhiên Hột Khê có cảm giác như tự lấy đá đập vào chân mình, cô trị khỏi cho Nam Cung Dục để hắn ngang ngược bắt nạt mình sao?
Nam Cung Dục nở nụ cười trầm thấp, cơ bắp săn chắc trước ngực hơi phập phồng, "Khê Nhi, nàng nói xem ta nên trừng phạt nàng thế nào đây?"
"Ta trị khỏi cho ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà… ưm…!"
Hột Khê còn chưa dứt lời, Nam Cung Dục đã cúi đầu xuống, ngăn chặn lại cái miệng nhỏ nhắn mê người kia của cô. Bàn tay nóng rực nắm lấy vòng eo thon thả của cô, tay kia giữ đầu cô, giam cầm chặt chẽ cô vào lồng ngực mình, không cách nào chạy trốn.
Kết thúc một nụ hôn, Hột Khê chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, gần như mềm nhũn ngã vào người Nam Cung Dục.
Nam Cung Dục ôm trọn cả người cô vào lòng, sau đó lại bế thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô lên, gập hai chân lại để cô ngồi trên đùi mình.
Nhìn hai má ửng hồng trắng mịn như cánh anh đào, đôi mắt như ngọc lưu ly ngập nước lóe lên ánh sáng tím nhàn nhạt, đôi môi đỏ bừng thở hổn hển lộ ra đầu lưỡi hồng phấn, và hàm răng trắng tinh…
Trong lòng Nam Cung Dục căng thẳng, ôm cô cao hơn một chút, lại lần nữa kìm lòng không được hôn lên đôi môi kia.
Lần này, hôn mãi đến khi Hột Khê hít thở không nổi hắn mới dừng lại. Không biết từ lúc nào tay cô đã quấn lên cổ Nam Cung Dục, cả người như có thể tan chảy bất cứ lúc nào.
Đôi mắt của Nam Cung Dục cũng bị sự dịu dàng bao phủ, hắn cúi đầu nhìn đôi mắt tím đen mê hồn của cô gái, chỉ cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều đang sôi trào, loại cảm giác này trước nay hắn chưa từng có.
"Khê Nhi, nếu nàng cứ nhìn ta như vậy nữa, ta sẽ nhịn không được để nàng làm Vương phi của ta luôn đấy!"
Giọng nói của người đàn ông chứa đựng lửa nóng như muốn nuốt chửng người khác, mà con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cô cũng đã nhiễm màu đỏ đậm.
Hột Khê đột nhiên bừng tỉnh, thân thể hai người dán chặt vào nhau, bản thân mình còn ngồi trên đùi hắn, mà cô rất rõ ràng ánh mắt như sói đói kia của hắn có ý gì.
"Ngươi… ngươi dê xồm! Mặt dày!" Hột Khê lập tức nhảy từ trên đùi hắn xuống, lùi đến phía bên kia thùng mới phẫn nộ mắng.
Nam Cung Dục cười nói: "Ừ ta mặt dày, nhưng ta chỉ mặt dày với Khê Nhi nhà ta mà thôi."
Hừ! Ai là của nhà ngươi chứ! Hột Khê tuyệt đối không thừa nhận trong lòng mình có chút vui sướng.
Cơ thể Nam Cung Dục vừa di chuyển đã xuất hiện bên cạnh Hột Khê, ôm chặt cô vào ngực mình, "Khê Nhi, đừng trốn tránh ta có được không? Nàng trốn không thoát đâu, nàng đã định trước là người của Nam Cung Dục ta rồi!"
Hột Khê phẫn nộ nói: "Dựa vào cái gì ta là của ngươi, ngươi là của ta còn tạm được, đừng quên hiện tại ngươi nợ ta một ân cứu mạng!"
Vừa nói xong, Hột Khê liền hối hận đến xanh cả ruột. Cái này không phải là cơ hội cho tên này được nước lấn tới sao?