Tay Hột Khê nhẹ nhàng khoác lên bả vai gầy gò của Trần ma ma, âm thanh pha thêm chút dịu dàng hiếm thấy, "Ma ma đừng sợ, tôi ắt có cách trừng trị bọn chúng mà."
Dứt lời, cô lạnh lùng nhìn về phía đám người hầu như hổ rình mồi đang xúm đến bao vây hai người, "Các ngươi đừng quên, dù cho bất cứ giá nào ta cũng chính là chủ nhân của các ngươi. Các ngươi giở trò mạo phạm như thế này, không sợ bị người của Nạp Lan phủ trị tội hay sao?"
"Ha ha ha ha…" Lũ người hầu trong phòng ngẩng mặt cười lớn, mặt chúng đầy sự chế giễu và vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, "Phủ Nạp Lan á? Ha ha, ta khuyên ngươi đừng có hi vọng hão huyền nữa, ai mà không biết ngươi chính là vết nhơ nhục nhã của Nạp Lan phủ kia chứ? Sự tồn tại của ngươi chính là nỗi ô nhục của phủ Nạp Lan, nói không chừng ngươi chết rồi, các vị chủ nhân mới cảm thấy vui vẻ đấy."
Một kẻ khác lại nói thêm: "Chứ sao, ai ai trong phủ Nạp Lan cũng có tài năng thiên phú đáng tự hào, có người nào không phải là người trẻ tuổi tài sắc của thành Yên Kinh này đâu. Thế mà cái đồ bỏ đi như nhà ngươi lại được sinh ra, phủ Nạp Lan coi như mất cả thể diện mặt mũi. Cũng chẳng biết ngươi có thật sự là con ruột của lão gia hay không nữa."
"Nói không chừng thật đúng là một đứa con hoang! Ai mà không biết mẹ của nó mê hoặc quyến rũ, chả biết bên ngoài bỏ bùa mê thuốc lú hết bao nhiêu gã đàn ông rồi!"
Sau đó, chính phòng vang lên tiếng cười vang hả hê thích thú.
Trần ma ma toàn thân phát run, gần như muốn nhào đến liều mạng với mấy tên nô bộc đểu cáng thốt ra những lời nói độc địa kia.
Ngược lại Hột Khê không hề tức giận, một tay cô giữ lấy bà, ánh mắt sâu xa lướt qua đám người nọ, chậm rãi lên tiếng: "Ồ, vậy nghĩa là nhà họ Nạp Lan muốn âm thầm đem ta đi bán à?"
Trong những chuỗi ký ức sâu thẳm của Nạp Lan Hột Khê, chứa đựng thứ tình cảm kính mến quý trọng sâu sắc của một đứa trẻ dành cho Nạp Lan phủ và Nạp Lan Chính Trạch. Cho dù Nạp Lan Phi Tuyết lúc nhỏ thường hay ức hiếp cô, cô cũng không chút thù hận, ngược lại còn coi cô ta như tỷ tỷ của mình.
Một tiểu cô nương lương thiện yếu đuối như vậy, người phủ Nạp Lan kia bỏ rơi cô thì đã đành, lại còn chẳng chịu buông tha cho cô.
Trương Tam hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tràn đầy sự khinh thường: "Tất nhiên rồi. Bọn ta nhận được lệnh, nhưng mà trực tiếp ra tay giết ngươi luôn cũng không thành vấn đề gì. Chỉ là bọn ta lương thiện, tha cho ngươi một con đường sống. Huống chi cái thứ vô dụng như ngươi bị bán làm nô lệ đã là kết cục tốt đẹp nhất của ngươi rồi còn gì."
Mặc dù đám người hầu này không rõ chi tiết chuyện Nạp Lan Hột Khê bị bán bởi Trương quản gia và tên hầu kia, nhưng ít nhiều cũng biết được đầu đuôi thế nào.
Mỗi người bọn chúng ai ai cũng căm ghét Nạp Lan Hột Khê đến tận xương tủy, hận sao không thể khiến cô biến mất sớm hơn một chút, để bọn chúng có thể thuận lợi rời khỏi chốn khỉ ho cò gáy này, trở về nhà họ Nạp Lan.
Có điều dù sao Nạp Lan Hột Khê cũng chính là Tam tiểu thư của phủ Nạp Lan, thế nên bọn chúng mới không dám hành động một cách thiếu suy nghĩ. Bây giờ trong phủ Nạp Lan này đã có người muốn cô chết, đương nhiên bọn chúng đều vui vẻ tán thành.
Trương Tam lấy ra một thanh dao găm dắt sau lưng, từng bước một tiến về phía Hột Khê, "Bây giờ ngươi chẳng những không biết cảm kích mà còn tự đưa mình tới cửa nộp mạng. Vậy thì cũng đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác."
"Các huynh đệ, cùng tiến lên!"
Vừa dứt câu, sáu người còn lại trong phòng đều đồng loạt ra tay, ngoại trừ con dao găm lóe sáng của Trương Tam ra, những người khác đều tụ tập linh lực ở lòng bàn tay, tấn công Hột Khê.
Hột Khê cười lạnh một tiếng rồi khẽ dịch người, trước hết là đẩy Trần ma ma đang hoảng hốt ra khỏi vòng chiến.
Sau đó cây roi dài trong tay cô lập tức vung ra, nhắm về phía bốn tên đầu tiên rồi hung hãn quất xuống
"A a a…!" Từng tiếng hét thê thảm liên tiếp vang lên, "Tay của tôi! Tay của tôi!"
Chỉ thấy trong chớp mắt, xương cổ tay của ba người trong đám bọn chúng đã đồng loạt vỡ nát, toàn bộ bàn tay bị bầm dập tím xanh, yếu ớt vô lực rủ xuống.