Y Phẩm Phong Hoa

Chương 179: Đền bù




Editor: Nguyetmai

Khóe miệng Hột Khê giật giật: "Ai nói ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Vương phi của ngươi chứ?"

Nam Cung Dục nhướng mày đáp lại: "Nàng không đồng ý sao?"

Hột Khê trợn mắt nhìn hắn: "Chẳng qua chúng ta chỉ mới quen biết nhau một tháng…"

"Ồ, mới quen biết một tháng, nhưng ôm chúng ta cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi. Khuê Nhi, giữa chúng ta đã có mối quan hệ thân mật như vậy, nàng nhẫn tâm nói rằng chúng ta chỉ là người xa lạ ư?"

Hột Khê bất lực, cái gì mà hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi chứ? Rõ ràng là cô bị ép buộc! 

Nam Cung Dục ghé sát tai cô thì thầm: "Khê Nhi, nàng không đồng ý trở thành Vương phi của ta, trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của ta sao?"

Hơi thở ấm áp của đàn ông phả vào vành tai cô, khuôn mặt với đường nét tinh xảo đang kề sát trong gang tấc, Hột Khê cảm thấy tim mình đập rộn ràng, gương mặt hơi đỏ bừng, "Đây không phải vấn đề đồng ý hay không…"

Phút chốc ánh mắt Nam Cung Dục chan chứa niềm vui: "Ồ, vậy tức là nàng đồng ý? Nếu Khê Nhi đã đồng ý thì những thứ khác không thành vấn đề, ta rất vui khi hai ta tâm đầu ý hợp."

"Ai tâm đầu ý hợp với ngươi chứ!" Hột Khê giận đến mức mày liễu cau có.

Rốt cuộc từ bao giờ mà người đàn ông này lại trở nên không biết xấu hổ như vậy! Lần đầu hai người gặp mặt đó rõ ràng là dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo!

Nam Cung Dục khoan thai đổi vị trí, ngồi kề sát Hột Khê, hai bàn tay tự nhiên đặt trên chiếc eo thon thả của cô: "Được rồi mà, Vương phi đại nhân của ta, bây giờ cùng ta dùng cơm được rồi chứ? Nàng xem này, đồ ăn ta đặc biệt gắp cho nàng vẫn chưa động đũa, nàng ghét bỏ ta ư?" 

Đám người hầu đứng một bên trông thấy dáng vẻ khác xa thường ngày của chủ nhân mình thì hai mắt như sắp rớt ra ngoài. Ánh mắt họ nhìn Hột Khê giống như đang nhìn sinh vật hiếm có vậy.

Quả nhiên là Vương phi, từ trước đến nay họ chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân chiều chuộng ai giống như thế.

Hột Khê bị ánh nhìn lộ-liễu của đám người hầu làm cho hai tai đỏ bừng, oán giận nhìn Nam Cung Dục: "Bỏ tay ra!"

"Không bỏ." Nam Cung Dục chính đang nói: "Sau này khi ta và Vương phi dùng cơm không cần người hầu cận, các ngươi lui xuống hết đi."

Chúng người hầu nghe vậy bèn nhận lệnh, vội vã lui xuống, trong chốc lát cả gian phòng chỉ còn lại hai người Hột Khê và Nam Cung Dục.

Nam Cung Dục nói: "Được rồi, vậy thì không còn ai làm phiền đến chúng ta nữa. Khê Nhi, nàng cũng không cần xấu hổ nữa."

Ai xấu hổ chứ! Ngươi mới xấu hổ! Cả nhà ngươi mới xấu hổ!

Hột Khê giận đùng đùng chỉ ước gì có thể đá văng tên đàn ông không biết thẹn này.

Trái lại giọng nói của Nam Cung Dục trở nên ai oán: "Khê Nhi, hôm qua đã nói rõ là hôm nay lúc ta tỉnh giấc muốn gặp được nàng. Nhưng ta phải đợi nàng suốt cả buổi sáng, lẽ nào Khê Nhi không bồi thường cho ta sao?"

Hột Khê nhớ lại cảnh tưởng lúc nàng chuẩn bị rời đi, gương mặt vô thức ửng đỏ, "Ai bảo ngươi dậy sớm như vậy làm gì? Lẽ nào nửa đêm ngươi tỉnh giấc, ta cũng phải túc trực bên cạnh ngươi ư?"

"Chủ ý này cũng được đấy." Ánh mắt Nam Cung Dục bất ngờ sáng rực, "Nàng vốn là Vương phi của ta, ở trong Vương Phủ cũng là lẽ bất di bất dịch. Người đâu…"

Hột Khê sốt sắng bịt miệng hắn lại: "Ngươi muốn làm gì!"

Nam Cung Dục tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô năm trong bàn tay mình, gương mặt vô tội đáp: "Thì sai người giúp nàng sắp xếp phòng chứ sao, này, sắp xếp ngay sát phòng ngủ của ta là được rồi, hay là… Khê Nhi nàng thích cùng đầu gối tay ấp với ta hơn? Nếu vậy thì bản vương cầu mà không được!

Hột Khê thấy hắn càng nói càng vô lý, bèn ngắt lời: "Đủ rồi đấy! Mới sáng ngày ra mà đầu óc bị gì vậy, mau mau bỏ tay ra!"

Nam Cung Dục không những không buông tay, ngược lại còn siết chặt eo cô, kéo gần khoảng cách với cô: "Nàng muốn ta bỏ tay cũng được thôi, nhưng mà ta đã chờ suốt cả buổi sáng, Khê Nhi phải bồi thường đôi chút cho ta."