Translator: Nguyetmai
Hột Khê làm sao có thể tin nổi mấy điều kỳ quái như thế này được, bèn thử thêm ba cây nữa, cô thậm chí còn lấy nước từ linh tuyền Cửu U tưới lên gốc cây khô cằn, song cây héo thì vẫn là cây héo, hoàn toàn chẳng có ý định nể mặt cô mà sống lại.
Hột Khê chỉ còn cách bất lực mà từ bỏ. Cô khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng Đản Đản nhà cô chính là Đản Đản thần kỳ, cô là loài người bình thường, là sinh vật được nuôi lớn bằng sữa mẹ, không nên khiêu chiến với mấy chuyện thần bí làm gì cho mệt.
Đản Đản cảm nhận được sự thất vọng của Hột Khê, còn nghiêm túc chạy đến vỗ vỗ lên vai cô, biểu cảm an ủi như muốn nói cùng cô "mẹ của con đừng buồn, phải mạnh mẽ lên nhé", thật sự khiến Hột Khê phải dở khóc dở cười.
Cô âu yếm chiếc râu nho nhỏ trên đầu Đản Đản, rồi xấu xa nói: "Đản Đản tội nghiệp, mẹ không giúp gì được cho con, mấy cây thần còn lại, đều phải nhờ con tự trồng lấy hết rồi."
Đản Đản quay qua nhìn đám cây khô chất cao như núi, khuôn mặt tươi rói bỗng chốc biến thành khuôn mặt khóc than, hai chiếc râu cụp xuống, bày ra dáng vẻ uất ức tủi hờn.
Hột Khê không nhịn được cười: "Thôi được rồi, con đừng có tủi thân nữa, mẹ ở đây chuẩn bị đồ ăn ngon, bảo đảm cho con có một chiếc bụng no nê, vậy được chưa nào?"
Đản Đản khi ấy mới nín khóc cười khì khì, tiếp tục chăm chỉ đi trồng những cây khô khác.
Còn Hột Khê không hỗ trợ được gì thì trở về điện Linh Tiêu, bắt đầu lấy những nguyên liệu nấu ăn còn sót lại chế biến thành những món ăn thật ngon miệng. Một người một thú ăn uống no nê xong xuôi, lại tiếp tục đi làm công việc của mình. Đản Đản tiếp tục hô biến cây khô thành cây thần, còn Hột Khê thì bắt tay vào thu hái rau thần và quả thần đã đến độ thu hoạch trong không gian, đồng thời còn thuận tay chế biến thêm một vài món ngon khoái khẩu nữa.
Nhìn đống quả thần chất đống trong điện Linh Tiêu, trong đầu Hột Khê chợt nảy ra một ý nghĩ đến chuyện ngâm mẻ rượu.
Ai cũng biết giá trị của rượu thần luôn cao chót vót, nếu cho thêm nước suối Cửu U pha loãng vào thành phần, cô tin chắc rằng sau khi mẻ rượu ngâm xong chắc chắn sẽ cho ra thành phẩm độc đáo, tuyệt vời.
Hột Khê mang vò rượu đã chuẩn bị xong xuôi rồi chôn một phần trong linh điền, một phần còn lại thì bỏ linh tuyền Cửu U vào. Ở kiếp trước Hột Khê cũng đã từng đặt rượu đã ướp xong vào dòng suối thần, ba bốn ngày sau thì phát hiện rượu đã lên men thành công. Hơn nữa rượu suối thần lên men trong ba bốn ngày còn có mùi thơm nguyên chất tinh khiết nhiều hơn so với rượu đã được ủ mấy năm trời ở cuộc sống hiện đại, giờ đây suối thần đã được tăng cấp, vậy thì ắt hẳn kết quả chỉ có tăng thôi chứ không giảm.
Còn về linh điền, trước kia linh điền chỉ là một bãi đất cát trơ trọi hoang vu, đương nhiên là không thể ủ rượu được, thế nên cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Nhưng mà bây giờ, linh khí ở linh điền Cổ Vận đã nồng đậm, rất có khả năng nâng cao chất lượng của rượu, nên cô muốn thử xem sao.
Tuy nhiên, điều mà Hột Khê không hề hay biết chính là công hiệu đẩy nhanh tốc độ thời gian nhanh hơn gấp một trăm lần của linh điền Cổ Vận không chỉ dừng lại với những cây thần được trồng trên mặt đất không thôi, mà đối rượu thần được chôn bên dưới linh điền cũng sẽ được ảnh hưởng.
Ấy thế cho nên, đợi đến khi cô thu hoạch rượu thần, hương rượu nồng nàn đã gần như khiến cho muông thú của cả một ngọn núi hít phải đều trở nên say mèm, cô hoàn toàn ngơ ngác. Đương nhiên, chuyện ấy thì để sau này hẵng nói.
...
Tang tảng sáng ngày hôm sau, Hột Khê đã rời khỏi biệt viện đi đến phủ Minh Vương.
So với sáng hôm qua, võ giả ở dưới chân núi Thương đã nhiều hơn gấp mấy lần, ai cũng hưng phấn sốt sắng và sục sôi ý chí quyết thắng. Hôm qua cấp bậc của các võ giả đã phần đều là Luyện Khí kỳ hay Trúc Cơ kỳ là chính. Đến hôm nay đã không còn trông thấy một võ giả Luyện Khí kỳ nào nữa, đại đa số đều là võ giả Trúc Cơ kỳ và Ngưng Mạch kỳ kết hợp thành một đội, hơn nữa còn có không ít võ giả mặc trang phục có kiểu dáng giống nhau, rõ ràng có thể thấy được là có xuất thân từ chung một thế gia.
Cũng may nơi bọn họ tập trung là ở phía Tây núi Thương, còn biệt viện của Hột Khê lại nằm ở phía Đông, còn bố trí thêm cả ngụy trang rất cẩn thận, thế nên đến bây giờ chưa một ai nhận ra được sự tồn tại của biệt viện.
Thế nhưng trong lòng Hột Khê vẫn tò mò mãi, không biết rốt cuộc bên trong núi Thương đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể thu hút nhiều võ giả bọn chen đổ xô đến như thế kia nhỉ. Đợi Nam Cung Dục khỏe rồi, cô nhất định phải đi vào xem thử, dù sao thì nơi này cũng chính là đại bản doanh của cô, nếu như có bí cảnh gì đó mà lại bị người khác nhanh chân hơn tới trước nẫng tay trên mất, thì Hột Khê cô sống cũng quá thất bại rồi đấy.
Ánh sáng mặt trời buổi sớm tinh mơ vừa mới soi rọi lên đỉnh của mái ngói lưu ly trên tòa phủ Minh Vương thì Hột Khê đã đến trước cổng lớn của Vương phủ.
Khi ấy cô khoác trên mình một tấm áo bào bằng lụa xanh nhạt, mái tóc dùng ngọc quan búi cao lên, để lộ ra một gương mặt xinh đẹp tinh xảo. Làn da cô tinh tế không tì vết tựa như mảnh sứ trắng ngần, đôi mắt sáng ngời long lanh, hàm răng trắng bóng, lông mày lá liễu, đôi môi như cánh hoa anh đào, ánh sáng nơi đáy mắt tỏa ra lấp lánh, rõ ràng là nữ cải nam trang thế nhưng vẫn thu hút lấy toàn bộ ánh nhìn của những người đi đường.