Editor: Nguyetmai
Hột Khê khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng qua vẻ sắc lạnh, tuy vậy vẫn thờ ơ nói: "Bấy nhiêu là đủ rồi, còn về đám người dùng mắt chó khinh người kia, các ngươi không cần để tâm. Rồi sẽ có một ngày, các ngươi sẽ cho bọn chúng biết rốt cuộc thì kẻ nào mới là đồ vô tích sự, ai mới là rác rưởi!"
Ánh mắt đám người Hề Giáp đột ngột sáng bừng, vẻ mặt chán nản, tự ti ban đầu đã bị quét sạch không dấu vết, họ ngước nhìn Hột Khê, đồng loạt gật đầu.
Đúng vào lúc này, Hột Khê bỗng nghe thấy giọng nói Thanh Long vang lên bên tai: "Vương phi, thuộc hạ đang ở cổng biệt viện, có chuyện cần cầu kiến."
Hột Khê kinh ngạc hết đỗi, cơ thể cô dịch chuyển tức thời, thoắt một cái đã xuất hiện bên ngoài biệt viện. Tu vi của Thanh Long đã đạt đến Kim Đan kỳ tầng cao, chỉ cần hắn muốn điều tra, đương nhiên có thể dễ như trở bàn tay phát hiện sự tồn tại của biệt viện.
Nhưng xem ra hắn cũng là kẻ thức thời, mặc dù đã phát hiện ra nhưng lại không tùy tiện vào, mà đứng ngoài truyền âm mật báo.
Vừa trông thấy Hột Khê xuất hiện, Thanh Long nhanh chóng chỉ thị cho đám thuộc hạ. Cô nhìn thấy mười mấy người hộ vệ của phủ Minh Vương mỗi người đều vác hai chiếc túi lớn, lần lượt đặt xuống trước mặt Hột Khê.
Hột Khê trợn tròn hai mắt vì sửng sốt, cô chằng cần mở ra kiểm tra cũng có thể ngửi được hương thơm của thảo dược.
Thanh Long khom người nói: "Chủ nhân nghe nói Vương phi đang sưu tập cây thần khô, nên đã sai thuộc hạ đi thu thập tất cả cây thần khô ở những gia đình giàu có và cả trong Hoàng cung. Hy vọng Vương phi sẽ nhận lấy, xin đừng từ chối."
Hột Khê nhất thời không biết nên nói gì mới phải! Tên Nam Cung Dục này rõ ràng thân đang mang bệnh mà vẫn nắm rõ nhất cử nhất động của cô. Thậm chí còn chưa đợi cô mở lời nhờ cậy đã thay cô thu thập thảo dược mang đến đây rồi.
"Việc thu thập những cây thần này…" Đã tiêu tốn không ít nhân lực và tiền bạc của phủ Minh Vương phải không?
Nhưng Thanh Long lại cắt ngang lời cô nói, giọng nói đầy ắp vẻ kiêu ngạo và xem như lẽ tự nhiên: "Phủ Minh Vương muốn có cây thần của các nhà, đừng nói là thực vật khô, cho dù là thực vật sống, bọn họ cũng đều ngoan ngoãn nộp lên. Chủ nhân chẳng qua cũng chỉ nói một tiếng, thì các nhà bèn tự mình mang đến vài túi đồ rồi, Vương phi đừng ngại."
Thanh Long, ngươi có chắc là không phải đến kích động những người dân lương thiện như chúng tôi đến xin thuốc tận cửa rồi còn bị đuổi chứ? Vương gia bá đạo gì gì đó đúng là quá đáng ghét!
Khóe miệng Hột Khê giật giật: "Thay ta cảm ơn Nam Cung Dục, còn nữa, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến phủ Minh Vương giúp hắn tiến hành giai đoạn trị liệu thứ hai đấy."
Thanh Long nghe thế ánh mắt bỗng sáng lên, nhanh chóng khom lưng đáp: "Nếu vậy thì vất vả cho Vương phi rồi."
Dứt lời, hắn dẫn một đám người ung dung cưỡi kiếm phi hành rời khỏi. Hắn đường đường là hộ vệ thân cận của Minh Vương, cao thủ Kim Đan kỳ, lại cố ý hạ mình đem đống thảo dược này cho cô, còn không phải nhằm có được một tiếng xác nhận này của cô hay sao.
Chắc hẳn khi trở về chủ nhân nghe được tin tức này nhất định sẽ rất vui mừng.
…
Có được số lượng lớn thảo dược như vậy, Hột Khê nhanh chóng viết ra những cách điều chế thuốc hoàn toàn mới, đồng thời cô căn dặn Tiểu Li và Trần ma ma đi nấu nướng đồ ăn.
Trong số cách điều chế này, có cái là để tôi luyện thân thể cho đám Hề Giáp, có cái thì để trị liệu cho Trần ma ma.
Trải qua một thời gian huấn luyện, bất luận là thực lực hay khí chất thì đám người Hề Giáp đã có sự thay đổi vượt bậc. Khi bọn họ mặc áo đen hành động, lại càng có dáng vẻ của những thành viên có tố chất huấn luyện ở thế giới trước.
Trong đó người có tốc độ trưởng thành nhanh nhất phải kể đến Hề Giáp và Hề Mão, thực lực bọn họ đã thực sự đạt đến Luyện Khí tầng chín. Cô tin chắc rằng trải qua giai đoạn rèn luyện, bọn họ sẽ nhanh chóng đạt được Luyện Khí kỳ đại viên mãn, đồng thời sẽ bắt đầu đột phá Trúc Cơ kỳ. Chỉ có điều vì phương thức tu luyện đặc thù của bọn họ nên tạm thời Hột Khê vẫn chưa tìm được cách để bọn họ đạt đến Trúc Cơ kỳ.