Editor: Nguyetmai
"Tạm thời ta vẫn chưa nghĩ ra biện pháp khác." Hột Khê im lặng một lát, đột nhiên lấy ra một cuộn ngọc giản còn mới, hí hoáy viết một lúc lâu, sau đó tiện tay ném cho Thanh Long, "Trong này ta đã miêu tả tỉ mỉ đặc tính của Ngọc Hỏa Thiềm Thừ, và cả tập tính sinh trưởng và hình dáng của nó, sau này các ngươi ra ngoài nhớ lưu ý tìm kiếm. Nếu có được Ngọc Hỏa Thiềm Thừ, ta đảm bảo Nam Cung Dục không cần đi vào động Hỏa Viêm nữa."
Vốn dĩ Thanh Long cho rằng cái tên đó là do Hột Khê bịa ra giống như ông thầy thuốc già kia, nhưng khi nhìn thấy cách miêu tả tỉ mỉ, và vài nét vẽ đơn giản sinh động trong ngọc giản, hắn bất giác càng thêm tin tưởng cô.
Nếu chỉ là bịa chuyện, trong khoảng thời gian ngắn như vậy căn bản không thể thêu dệt ra một tư liệu tỉ mỉ đến thế.
Nghĩ đến việc nếu tìm được Ngọc Hỏa Thiềm Thừ sẽ có khả năng chữa khỏi bệnh cho chủ nhân, Thanh Long kích động không thôi, "Thuộc hạ lập tức truyền đạt xuống những tư liệu này, để các thế lực của phủ Minh Vương ở khắp nơi dốc toàn lực tìm kiếm Ngọc Hỏa Thiềm Thừ. Bệnh của chủ nhân xin nhờ cậy Vương phi vậy."
Hột Khê phất tay, ung dung xoay người rời khỏi phủ Minh Vương.
Lúc cô bước ra khỏi cửa lớn phủ Minh Vương, bước chân đột nhiên khựng lại, trên mặt lại lộ ra biểu cảm ảo não: Vì sao cô ngày càng cảm thấy quen thuộc, càng ngày càng cảm thấy đó là điều hiển nhiên với cách xưng hô Vương phi này vậy! Chuyện này quả đúng là không ổn chút nào!
…
Hột Khê từ chối lời thỉnh cầu cho hộ vệ hộ tống cô trở về của Thanh Long, cả đường vội vã cấp tốc trở về biệt viện, bởi trong thành Kinh Yên không cho phép cưỡi kiếm phi hành. Tuy rằng trước khi rời khỏi biệt viện cô đã dẫn đám sát thủ đó ra xa, nhưng vẫn không thể đảm bảo liệu rằng Tiêu Bạt Lâu có phái ai khác đi truy lùng đám người Trần ma ma hay không. Cho nên bây giờ Hột Khê đang rất lo lắng cho an nguy của Trần ma ma và Tiểu Li.
Lúc này trên phố lớn ngõ nhỏ ở thành Yên Kinh đều nghe được âm thanh ầm ĩ ồn ào. Suốt cả dọc đường, cứ chốc chốc Hột Khê lại nghe thấy tiếng oán thán của các nhà như cây thần khô héo, những tinh thạch không để vào dụng cụ trữ vật đều biến thành tro bụi, ngay cả pháp bảo cao cấp cũng phải chịu mức tổn hại nhất định,…
Trán Hột Khê mướt mồ hôi hột, cô thật sự không ngờ rằng tối hôm qua cô và Đản Đản đã gây ra chuyện lớn đến thế này. Đừng nói là mấy cây thần đó, ngay cả hoa cỏ bình thường ven đường dường như cũng mất hết sức sống, héo rũ úa tàn.
Nếu nói mình cô làm dư luận khắp thành Yên Kinh xôn xao, khắp nơi hoang vu lụi bại cũng chẳng phải là nói quá!
Tuy nhiên khi Hột Khê đi ngang qua con đường phía Đông phồn hoa nhất thành Yên Kinh thì phát hiện bầu không khí nơi này hoàn toàn khác hẳn với bầu không khí phẫn nộ, tức hộc máu và thất vọng ở những nơi khác.
Trong các quán trọ, tiệm ăn không biết từ khi nào đã xuất hiện rất nhiều võ giả xa lạ, đa số võ giả đều có tu vi trên dưới Trúc Cơ kỳ, cũng có không ít võ giả Ngưng Mạch kỳ, thậm chí Hột Khê còn cảm nhận được vài hơi thở mạnh mẽ của võ giả Kim Đan kỳ trên lầu hai của quán ăn Túy Tiên Lâu.
Trên mặt đám võ giả đều lộ vẻ căng thẳng mà hưng phấn, thỉnh thoảng lại liếc dọc liếc ngang về phía Tây, ánh mắt đầy tham lam và thèm khát nhất định phải giành được.
Hột Khê hơi nhíu mày, bước chân cũng chậm lại một chút. Vì sao đám võ giả này đều tề tựu ở đây?
Đúng lúc này, cô ngưng tụ linh lực vào hai lỗ tai, loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại của mấy người dưới tầng.
"Theo ta thấy, đó chẳng phải ngày tận thế gì, rõ mồm một là bí cảnh đã xuất hiện…"
"Tông môn chúng tôi đã thăm dò rõ ràng rồi… chính là ở trên núi Thương… lần này chúng tôi nhất định phải nhanh chân hơn các nhà khác một bước mới được…"
"Chờ đến khi lấy được kho báu của bí cảnh, tông môn chúng tôi nhất định có thể trở thành tông môn lớn đứng đầu nước Kim Lăng…"
"Đám vô dụng ở nước Kim Lăng này thì làm được cái quái gì, ngay cả tu giả Nguyên Anh kỳ cũng không được mấy người, lần này nơi cất giấu kho báu chắc chắn là của… nước Mạc Chúc…"