Y Phẩm Phong Hoa

Chương 153: Có muốn thử ở chỗ khác không?




Editor: Nguyetmai

Vô Tâm nhướng mày, nghi hoặc đáp: "Nói như vậy nghĩa là không thể tin lời đồn đại được sao?"

Thanh Long vội vàng nói thêm: "Lúc cô ấy trị liệu cho Âu Dương Hạo Hiên, ta đứng một bên tận mắt nhìn thấy cô ấy dùng lối chữa trị kỳ quái vô cùng. Các ngươi cũng biết đấy, Âu Dương Hạo Hiên đã tàn phế hơn một năm rồi, đứt kinh mạch toàn thân, sắp bước vào quỷ môn quan, thế mà cô ấy đã thật sự cứu sống cậu ta bằng biện pháp kỳ quái kia. Hiện giờ đừng nói đi lại bình thường, ngay cả tu vi của cậu ta cũng khôi phục lại trình độ như một năm trước. Việc này làm chấn động thành Yên Kinh, đến bây giờ vẫn có vài đám người đang tìm kiếm cô ấy. Nếu không phải có chủ nhân hỗ trợ ngăn chặn, chỉ sợ thần y Hề Nguyệt đã sớm bị thế lực khắp các nơi tranh giành rồi."

Mấy người họ nghe vậy, trên mặt đều lộ ra biểu cảm mong đợi, liệu người con gái thần kỳ đến thế có thể chữa khỏi bệnh cho chủ nhân thật không?



Còn lúc này, Hột Khê được mọi người bàn tán đang tiến hành đợt trị liệu ở bên trong phòng tới thời khắc mấu chốt.

Tốc độ tay cô cực nhanh, mơ hồ giống như sinh ra ảo ảnh, các ngón tay cầm châm nhanh như chớp, chuyên tâm di chuyển không ngừng trên người Nam Cung Dục.

Mỗi một cây châm cắm xuống hay rút ra đều phải vận linh lực toàn thân của cô, để khống chế chuẩn xác tác dụng của châm cứu với huyệt đạo.

Một bộ châm cứ thế cắm hết xuống, mồ hôi túa ra ướt nhẹp người Hột Khê, trên mặt cô cũng phớt màu hồng phấn nhàn nhạt.

Cô thở hắt ra một hơi dài, lau mồ hôi trên trán rồi mới đặt mông ngồi xuống mép giường.

Lúc này nước thuốc trong bồn tắm cũng đã không sôi trào nữa, mà lặng lẽ chảy dọc quanh thân thể Nam Cung Dục, thân thể vốn lạnh như khối băng của Nam Cung Dục cũng đã ấm dần lên.

Ánh mắt của Hột Khê liếc dần từ trên khuôn mặt hơi đỏ ửng của Nam Cung Dục xuống… ngực của hắn, cô đột nhiên đỏ ửng mặt mày.

Mãi đến giờ phút này, cô mới nhận ra bản thân mình đã đối mặt với cơ thể trần truồng của Nam Cung Dục lâu đến như thế, mỗi tấc da thịt trên thân thể hắn gần như cô đã chạm vào hết.

Lúc đó Nam Cung Dục không có ý thức, chỉ an tĩnh ngồi dựa vào bồn tắm.

Hột Khê ngẩn ngơ ngắm một Nam Cung Dục như vậy, đúng là tên yêu nghiệt làm người khác rung động.

Mái tóc dài rối tung giống như lụa đen bóng loáng, làn da vốn tái nhợt bây giờ đã hơi có màu bánh mật. Lúc mặc quần áo thì lộ ra dáng người cao ráo, lúc không mặc gì xem ra cũng có cơ bắp bóng loáng săn chắc, đặc biệt là cơ bụng sáu múi kia, nếu như ở kiếp trước của cô có thể làm cho đám con gái hám giai chảy nước miếng.

Đương nhiên nổi bật nhất vẫn là khuôn mặt kia, ngũ quan tinh xảo tựa như thiên thần, rõ ràng là diện mạo tuấn tú nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác uy nghi và cường thế giống như kẻ cầm quyền, làm người khác bất giác say mê, tin phục.

Chỉ dựa vào khuôn mặt xuất sắc này, nếu như ở kiếp trước, không chừng cô sẽ bỏ tiền ra bao nuôi hắn.

Hừm… Tuy rằng kiếp trước cô chưa có người yêu, nhưng nếu gặp một bảo vật thế này, nhất định cũng sẽ không bỏ qua. Bằng quyền thế, tiền tài của cô ở kiếp trước, bao nuôi mười người đàn ông cũng không thành vấn đề.

Nhìn cơ bắp màu mật ong săn chắc, Hột Khê lại nhịn không được vươn bàn tay của mình ra, khẽ chọc vài cái, sau đó lại sờ sờ mó mó.

Chậc chậc, cảm xúc thật sự rất tốt, săn chắc lại bóng loáng, không biết là cơ bụng sáu múi kia thì thế nào, vừa nãy chỉ lo trị liệu, quên mất không cảm thụ.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói trầm khàn, "Có hài lòng không?"

Đầu óc Hột Khê còn chưa tỉnh táo, đã buột miệng nói: "Quả thực rất được."

Tiếng cười khẽ đầy cuốn hút vang lên bên tai, tựa như chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ vào tim vậy, "Khê Nhi, nàng thích thì tốt, có muốn thử chỗ khác không?"

Gì đấy?