Y Phẩm Phong Hoa

Chương 149: Đánh cược




Editor: Nguyetmai

Tuy nhiên khi Chu Tước nhìn thấy Hột Khê như vậy, cô ta lại cảm thấy ngọn lửa ghen ghét trong lòng đang bốc cháy hừng hực, bốc cháy cho đến khi nó bùng phát ra ngoài đôi mắt trắng dã như cá chết của cô ta. Cô ta hung tợn nhìn Hột Khê, vết thương trên mặt rung lên không ngừng, sau đó hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: "Nạp Lan Hột Khê, ta còn chưa hỏi lòng dạ ngươi hiểm độc nhường nào. Biết rõ hàn độc trong người chủ nhân phát tác, ngươi còn muốn chủ nhân sử dụng Âm Ngưng Thảo, ngươi rõ ràng muốn làm hại đến tính mạng của chủ nhân. Đừng tưởng ngươi khua môi múa mép lừa được bọn Thanh Long là có thể lừa nổi ta. Ta là thầy thuốc Ngũ phẩm được hiệp hội thầy thuốc công nhận, dựa vào mấy cái bản lĩnh biết một mà không biết mười của ngươi mà dám nói ngươi mạnh hơn ta ư!"

Hột Khê cười khẩy một tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ khinh rẻ, coi thường của cô ta, "Chu Tước, những lời đao to búa lớn như thế này, ngươi nên để dành đợi chữa khỏi vết thương trên mặt mình rồi hãy đến nói chuyện tiếp với ta."

Biểu cảm trên mặt Chu Tước bỗng cứng đờ, cô ta vô thức đưa tay sờ lên mặt mình. Từ lúc cô ta trông thấy cảnh tượng chủ nhân ôm ấp ả tiện nhân này, cô ta bỗng quên béng hết tất thảy mọi thứ, bị lòng đố kỵ làm cho mờ mắt. Trong phút chốc cũng không có thì giờ để ý đến việc mạng che mặt của cô ta đã rơi xuống từ khi nào. Nhưng bây giờ, nghĩ đến bộ dạng xấu xí này của mình bị phơi bày trước mặt bao nhiêu người từ nãy tới giờ, trong mắt cô ta bỗng xuất hiện nỗi hoảng hốt.

Đối với người con gái yêu cái đẹp mà nói, vẻ bề ngoài là tất cả đối với cô ta, đặc biệt là bộ dạng xấu xí này của cô ta còn bị phơi bày trước mặt chủ nhân.

Khuôn mặt Chu Tước méo xệch, ánh mắt nhìn Hột Khê càng thêm thù hận, "Tiện nhân, ngươi…"

"Cô không phát hiện ra vết thương trên mặt mình càng lúc càng lớn, càng lúc càng đen sao?" Hột Khê dửng dưng ngắt lời Chu Tước, "Nói thật với cô, rồi sẽ có một ngày vết thương này sẽ lan rộng ra khắp khuôn mặt cô, hơn nữa nó sẽ bốc mùi thối rữa, ồ… cảm giác này sẽ vô cùng kỳ lạ. Nhưng chẳng phải cô là thầy thuốc Ngũ phẩm sao? Ta tin cô chắc chắn sẽ điều trị khỏi."

Chu Tước trợn trừng mắt, trên mặt tràn ngập sự kinh hãi và cảm giác không thể nào tin nổi. Không! Cô tuyệt đối không tin lời ả Hột Khê nói đâu, trên đời này vốn không tồn tại loại độc dược như thế này, nhưng… nhưng sao con tiện nhân này lại khẳng định chắc nịch như thế, ngộ nhỡ ả nói thật thì sao?

Trái lại Hột Khê không mảy may bận tâm đến nỗi kinh hãi của cô ta, lạnh nhạt nói: "Nhắc lại chủ đề chính, nếu như ta dùng Âm Ngưng Thảo và những loại thảo dược ta nói có thể khiến cho Nam Cung Dục tỉnh lại, hơn nữa còn thoát khỏi cơn tái phát bệnh này thì sao?"

"Không thể nào!" Chu Tước buột miệng hét lớn, "Âm Ngưng Thảo có tính hàn, chỉ tổ khiến cho vết thương của chủ nhân thêm nặng hơn, làm sao cho thể chữa khỏi cho bệnh của chủ nhân được? Ngươi đừng ở đây tỏ vẻ…"

"Ồ, nếu ngươi đã kiên quyết không tin. Chi bằng chúng ta cược một ván!"

Hột Khê đùa nghịch với miếng ngọc bội dắt bên thắt lưng, nhếch mép cười nhạt, "Nếu như ta không thể khiến cho Nam Cung Dục tỉnh lại, ta sẽ phó mặc cho ngươi xử lý."

Chu Tước lập tức cao giọng gầm lên: "Nếu như không chữa khỏi cho chủ nhân, ta muốn rạch mặt ngươi, dùng thuốc độc ăn mòn da thịt ngươi, ngươi dám đồng ý với ta không!"

Trong mắt Hột Khê ánh lên sự lạnh lẽo, từ tốn nói: "Tại sao ta lại không dám đồng ý, nhưng nếu như… ta chữa khỏi cho Nam Cung Dục thì sao?"

Chu Tước bỗng bần thần, nhưng đó chỉ là cảm xúc thoáng qua, ngay sau đó cô ta cười mỉa mai: "Dùng những loại thuốc mà ngươi nói, tuyệt đối không thể khiến cho chủ nhân tỉnh lại, ngươi đích xác là kẻ si nói mộng. Nếu như ngươi chữa khỏi cho chủ nhân thật, ta sẽ phế bỏ toàn bộ tu vi, từ nay về sau không làm một thầy thuốc nữa. Như vậy đã được chưa!"

Hột Khê nở nụ cười u ám, không để ý đến cô ta nữa mà ngoảnh đầu nói với Thanh Long: "Lập tức đi chuẩn bị những loại thuốc ta nói."