Editor: Nguyetmai
Hột Khê do dự trong phút chốc mới chậm rãi nói: "Nam Cung Dục mắc phải căn bệnh này từ năm mấy tuổi?"
Thanh Long vội vàng nói: "Từ khi chủ nhân dẫn khí vào người, cũng là lúc bắt đầu tu luyện linh khí thành công, căn bệnh này cứ thế bám lấy chủ nhân. Mỗi năm sẽ phát tác vào ngày bảy tháng bảy, lúc phát tác máu khắp cơ thể như bị ứ đọng, kinh mạch cũng trở nên đông cứng dễ vỡ. Tình trạng này kéo dài sau ba ngày mới có thể từ từ thuyên chuyển. Đến ngày thứ năm, chủ nhân sẽ hoàn toàn hồi phục lại như cũ."
Hột Khê nghe xong, sắc mặt thoáng ngạc nhiên, cô quay đầu nhìn khắp xung quanh rồi mới nói: "Có phải mỗi năm vào thời điểm phát bệnh Nam Cung Dục đều dùng vật chí dương chí nhiệt để áp chế hàn độc trong người không?"
Cô chỉ một khối tinh thạch cao cấp đang bốc khí nóng: "Không phải là thứ này, cũng không phải là Nguyên Dương Quả. Mấy thứ này đều quá ít để áp chế hàn độc trong người hắn."
"Làm sao Vương phi biết được?" Thanh Long buột miệng nói, sắc mặt vô cùng kinh ngạc, sau đó mắt hắn trở lên nóng rực: "Đúng vậy, mỗi năm lúc gần đến ngày bảy tháng bảy sẽ tiến vào động Hỏa Viêm bế quan, cũng chỉ có tính chí dương chí nhiệt trong động Hỏa Viêm mới có thể áp chế hàn khí trong cơ thể của chủ nhân."
Thanh Long đang định nói rõ vì sao đến hiện tại Nam Cung Dục vẫn chưa được đưa vào động Hỏa Viêm thì thấy Hột Khê gật đầu, cô bỗng nhiên ngộ ra: "Ta có nghe tới động Hỏa Viêm, trong lòng động Hỏa Viêm có một luồng "Liệt Dương Thiên Hỏa", nghe nói có thể đốt sạch vạn vật trên thế gian. Nếu như là động Hỏa Viêm, thế thì thực sự có khả năng áp chế hàn độc trong cơ thể Nam Cung Dục."
Đương nhiên không phải do cô nghe nói mà là vừa nãy mới xem được trong Vạn Vật Lục.
"Chỉ là…" Hột Khê cau mày, sắc mặt nhìn Nam Cung Dục đang nằm trên giường dần dần trở nên phức tạp: "Nguyên tố lửa trong động Hỏa Viêm vừa mãnh liệt vừa cực đoan. Cho dù là của Nam Cung Dục tiến vào và ở lâu bên trong thì cơ thể cũng sẽ chịu phải thương tổn không thể biến chuyển. Vì thế, hắn muốn vào động Hỏa Việm thì nhất định phải điều chỉnh cơ thể về trạng thái tốt nhất. Nếu không căn bản không thể chịu được tính chí dương chí nhiệt, nhưng hắn do cứu ta mà…"
Tên ngốc này, do cứu cô mà ngay cả tính mạng cũng không cần sao? Hai người bọn họ chỉ là phận duyên bèo nước gặp nhau, tại sao? Lại mưu tính gì đây?
Sắc mặt Hột Khê liên tục thay đổi, có áy náy, có cảm kích, có đau lòng, cũng có hoài nghi. Nhất thời quên cả duy trì Thủy linh lực, suýt chút nữa bị hơi nóng đập vào không thể đứng vững.
Trên mặt Thanh Long hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết, ánh mắt nhìn Hột Khê không còn tràn ngập hoài nghi mà là dâng trào mong mỏi.
Hắn vội vàng gật đầu nói: "Vương phi nói rất đúng, mỗi năm gần đến ngày bảy tháng bảy chủ nhân sẽ bắt đầu bế quan, điều chỉnh tu vi và thực lực ở mức tốt nhất. Sau đó đợi đến ngày bảy tháng bảy thì sẽ vào động Hỏa Viêm. Thông báo với bên ngoài là bế quan nhưng thật ra giống như Vương phi nói, sau mỗi lần chủ nhân ra khỏi động Hỏa Viêm, kinh mạch và đan điền đều bị thương nặng hơn rất nhiều. Chúng tôi đều rất lo rằng năm sau, năm sau nữa liệu chủ nhân có thể cầm cự nổi không." Ngừng một hồi, hắn nói chậm lại, khẽ hỏi: "Vương phi có phương pháp chữa trị không?"
Hột Khê không trả lời mà gập ngón tay khẽ gõ lên giường, rơi vào trầm tư. Một lúc lâu sau, cô chau mày nói: "Tạm thời ta chưa nghĩ ra phương pháp trị tận gốc, nhưng có vài phương pháp có thể tạm thời làm thuyên giảm bệnh tình của hắn. Để hắn giống như đang ở trong động Hỏa Việm trải qua cửa ải khó khăn lần này."
"Có điều, phương pháp này cũng chỉ là suy nghĩ của ta, chưa từng áp dụng lên người bệnh nhân nào khác. Hơn nữa phương pháp chữa trị của ta hoàn toàn không giống với thầy thuốc ở đây. Có đồng ý áp dụng hay không tùy các người quyết định."